Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 29: Cực Phẩm Đầu Bếp Tới Tay

Chương 29: Cực Phẩm Đầu Bếp Tới Tay




By:truyendichgiare.com.


- Hắn bị sao vậy?

Hoài Diệp cũng không tức giận bởi thái độ của Triệu Tinh, ngược lại, nàng rất hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng Dương Nhạc Nhạc rời đi.

Mặc dù không để tâm đến tiểu Ba Xà này, nhưng Triệu Tinh vẫn đáp lại hai chữ:

- Tu luyện.

- Hắn chăm chỉ như vậy à? Khó trách nghĩa phụ nói hắn là thiên tài, tương lai có thể thành châu báu.

- Chăm chỉ? Thành châu báu? - Triệu Tinh ngây ra một lúc, kế đó, bật cười nói - Nếu như hắn chăm chỉ thì sẽ không trở về muộn như vậy. Hắn chỉ luyến tiếc ba canh giờ tu luyện trong trọng lực trường mà thôi, không có tốt như nghĩa phụ ngươi nói đâu.

- Trọng lực trường?

- Đúng, quy củ của Bất Hủ tông, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện trong đó ba canh giờ. Còn hai canh giờ nữa là đến giờ tý, hôm nay, hắn chắc chắn lãng phí một canh giờ.

- Một canh giờ quan trọng như vậy à?

Hoài Diệp thật sự không hiểu, không phải là một canh giờ thôi sao, sao phải cong mông lên chạy như vậy? Còn xoắn xuýt hơn đám người lần đầu tiên ăn món ăn của nghĩa phụ nàng!

Triệu Tinh lắc đầu nói:

- Tiểu Ba Xà, rồi ngươi cũng sẽ biết một canh giờ kia quan trọng nhường nào, nhanh thôi! Chuẩn xác mà nói, đó là chín canh giờ.

Hoài Diệp phát ngốc:

- Không phải một canh giờ thôi sao? Sao lại biến thành 9 canh giờ.

- Ngươi sẽ sớm biết thôi!

Triệu Tinh tỏ vẻ thần thần bí bí, bỏ lại một câu như thế, sau đó xoay người rời đi. Hoài Diệp la lên hai tiếng, đáng tiếc là nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Chợt, Vân Liêu bên cạnh hét lên:

- Đúng rồi, ta cũng còn một canh giờ nữa, không thể lãng phí.

Lại là một canh giờ?

Hoài Diệp càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Trọng lực trường là thứ gì? Tu hành trong đó một canh giờ quan trọng vậy sao?

Lúc này, nàng quay đầu nhìn Ôn Bình, hỏi:

- Đang diễn hí kịch à?

- Ngươi nghĩ sao?

- Chắc chắn là đang diễn, một canh giờ trôi qua trong chớp mắt, đối với võ giả Luyện thể có cái gì trân quý? Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng thọ nguyên 200 năm, một canh giờ... Chỉ là cộng lông trên lưng trâu.

- Ngươi nếu biết quý trọng thời gian, thời gian mới chiếu cố ngươi. Đi theo ta, mục đích của ngươi không phải ở đây.

Dứt lời, Ôn Bình tiếp tục tiến về phía trước.

Bất quá, Hoài Diệp lại cảm thấy rất hiếu kỳ. Nàng quay đầu nhìn về phía con đường kia, không chút do dự lắc lắc đầu.

Nhất định là đang diễn trò.

Đúng, chính là như vậy.


Phía sau núi Vân Lam Sơn,

Bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, ánh sao chiếu xuống khu ký túc xá, khiến cho đầm nước càng thêm diễm lệ, xen lẫn một chút thần bí.

Ôn Bình cùng Hoài Diệp trầm mặc bước đi trên lối mòn trải đá xanh, còn chưa đến nơi, hắn đã giơ tay chỉ về phía ký túc xá.

Hoài Diệp sợ hãi than một tiếng:

- Chỗ này thật đặc biệt, trên đỉnh núi cao lại hình thành một hòn đảo nhỏ ở giữa đầm nước. Đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng độc đáo như vậy.

Ôn Bình nói:

- Đó chính là nơi có thể ức chế yêu tính trên người ngươi.

- Chỗ đó?

- Đúng, đi theo ta.

Dẫn Hoài Diệp đến trước cây cầu hình vòm bên ngoài ký túc xá, Ôn Bình đột nhiên hỏi:

- Ngươi có muốn uống trà không?

- Hả?

- Muốn uống nước hay trà?

- Không cần, ta không khát! - Hoài Diệp không ngờ là Ôn Bình lại hỏi như vậy. Sau khi từ chối, nàng liền nhấc chân bước lên cây cầu kia.

Bước thứ nhất!

Sàn gỗ vang lên tiếng bước chân.

Bước thứ hai!

Bước thứ ba!

Bước thứ tư!

Hoài Diệp càng đi càng nhanh, vẻ mặt cũng càng ngày càng bình thản. Vốn nàng tưởng rằng đây là một cái động tiên, có tầng tầng cấm chế các kiểu. Vừa nãy, Ôn Bình còn nói đây là nơi có thể áp chế yêu tính của nàng.

Giờ thì nhìn xem, ngoài đẹp một chút, chỗ này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hại nàng không công khẩn trương một phen.

Chẳng biết từ lúc nào, Ôn Bình đã ngồi ở đầu cầu, phong khinh vân đạm nói:

- Đừng nhìn nữa, chỗ này rất lớn. Tiểu Ba Xà, chờ ta đếm đến ba, ngươi hãy phóng thích yêu tính trong người ra.

- Gì chứ? Ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không?

- Ta nói cho ngươi biết, nếu như giải trừ áp chế, rất có thể ta sẽ hóa thành Ba Xà, đến lúc đó, chỗ này của ngươi không giữ nỗi nữa. Chỗ tốt như vậy, lỡ như hỏng mất, ta không có tiền đền đâu.

- Không cần ngươi đền.

Nhìn thấy ánh mắt thập phần kiên định của Ôn Bình, trong lòng Hoài Diệp có hơi xúc động. Khi Ôn Bình đếm đến 3, nàng bắt đầu phóng thích yêu tính trong người mình.

Tín nhiệm cũng tốt, xúc động muốn thử cũng chẳng sao, dù gì hôm nay cũng đã đến đây, không thể tay không trở về như vậy được.

Bất quá, nàng không dám phóng thích hoàn toàn yêu tính, vạn nhất cục diện không khống chế nổi... Nàng không muốn thấy cảnh đó.

Cùng lúc đó, Ôn Bình đưa hệ thống 50 kim tệ, đổi 24 tiếng đồng hồ sử dụng ký túc xá cho Hoài Diệp.

- Lão thiên a...

Ngay lập tức, cả người Hoài Diệp lùi về sau mấy bước, đến khi va phải vách tường mới ngừng lại.

Nàng hoảng hốt, tựa như con chuột nhỏ vừa giãy khỏi cái bẫy, mặc dù bốn phía không có bất kỳ thứ gì, nhưng nàng vẫn không ngừng nhìn quanh, không loại trừ mọi khả năng có thể xảy ra.

Trong lùm cây kia có một đầu đại yêu đang ẩn núp?

Phải chăng có cường giả đang trốn trong căn phòng phía sau? Hắn muốn giết ta?

Còn nữa, tên Ôn Bình trước mắt, hắn có mưu đồ gì?

Tất cả những suy nghĩ này đều bắt nguồn từ nỗi kinh hoàng tựa như một búa gõ vào tận sâu linh hồn Hoài Diệp.

- Phóng thích tất cả yêu tính trên người ngươi.

- Aaaa....

Ma xui quỷ khiến, nàng trực tiếp phóng thích tất cả yêu tính trong người mình ra, giống như một cái đập nước bỗng chốc xả lũ.

Thế nhưng, Hoài Diệp lại cảm thấy rất kinh ngạc, cái “đập nước” này không gây ra “hồng thủy”, trái lại, yêu tính bên trong nàng chẳng khác nào con chuột nhắt bị chấn kinh, rúc thật sâu vào một góc nào đó.

Nó đang run rẩy, đang sợ hãi, tựa như nỗi sợ của nàng với những thứ xung quanh.

- Ta đã giúp ngươi khống chế yêu tính, chỉ cần ngươi tinh tưởng ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không bị yêu hóa.

- Thật sao?

Hoài Diệp không dám tin tất cả những gì đang diễn ra, bởi vì nó quá mức đột ngột. Giống như một người đột nhiên thực hiện được nguyện vọng từ bấy lâu nay của mình.

Ôn Bình nói:

- Ngươi nên đổi cách xưng hô đi, về sau gọi ta là Tông chủ. Từ nay, ngươi đã là thành viên của Bất Hủ tông ta.

- Hả?

- Sao? Ngươi định vi phạm lời hứa?

- Không phải, tông chủ, ta đây là kinh ngạc, không ngờ là ngươi thật sự có biện pháp giúp ta áp chế yêu tính.

Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng Hoài Diệp bắt đầu run lên.

Kích động, mừng rỡ đan xen vào nhau, tựa như sóng biển, cái sau cao hơn cái trước. Thậm chí, nàng nhịn không được tiến lên ôm lấy Ôn Bình, hồn nhiên không phát giác hai khỏa mềm mại phía dưới lớp áo mỏng manh đang kề sát trước ngực hắn.

- Được rồi, đêm nay ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, đợi đến sáng mai, ta sẽ nói cụ thể với ngươi.

- Nghĩa phụ của ta? - Lúc này, Hoài Diệp chợt nghĩ đến Hoài Không. Nếu như nàng gia nhập Bất Hủ tông, có nghĩa là... Phải rời xa nghĩa phụ?

Hắn sẽ rất cô đơn, cũng rất tịch mịch.

Ôn Bình đáp:

- Hắn đã đồng ý.

Lúc xoay người đi, hắn lại nói thêm:

- Ngủ sớm một chút, sáng mai ngươi còn phải nấu cơm.

Nói thế nào hắn cũng không quên mục đích chiêu lãm Hoài Diệp... Nấu cơm a!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch