- Đây là nơi quái quỷ nào? Ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có!?
Lý Nguyệt Mật phàn nàn một tiếng rồi nâng váy của mình lên, tìm một địa phương tương đối sạch sẽ, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi. Bắt nàng bò lên một ngàn tầng thềm đá này, không mệt cũng kiệt sức.
Thi Hoa ở phía sau, đặt bàn tay lên bả vai nàng, ý muốn xua bớt oán khí.
Đúng lúc này, một âm thanh từ phía sau truyền tới:
- Thi Hoa, Lạc Nguyệt Mật?!
Cả hai cùng quay đầu nhìn lại. Cũng không đợi hai người lên tiếng, Ôn Bình đứng ở phía trên bậc thang kia đã mở miệng trước:
- Các ngươi tới có việc gì sao?
- Có việc tìm ngươi! - Thi Hoa lên tiếng.
Một bên Lý Nguyệt Mật bổ sung một câu:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cùng Thi Hoa tới đây thôi, cũng không phải ta muốn tìm ngươi.
Bất quá, sau khi nói xong câu này, Lý Nguyệt Mật lại cảm giác có chút thừa thãi. Không nói cũng không sao, nói ra lại cảm giác như đang ngụy biện vậy.
Ôn Bình liếc nhìn khuôn mặt trầm lạnh của Lý Nguyệt Mật, cũng không biểu cảm gì tốt. Theo suy nghĩ của hắn, Lý Nguyệt Mật sẽ không bao giờ tới Bất Hủ tông làm gì. Bởi vì hắn thật chưa bao giờ thấy một cái công nhân từ chức đã lâu lại còn chạy trở về đi tìm lão bản nói chuyện phiếm.
Chuyện này cũng giống như kiểu lăn từ một ngàn tầng bậc thang xuống Lam Vân Sơn mà còn bình yên vô sự vậy, vô lí hư cấu.
Nhưng Ôn Bình hắn cũng không phải hạng người khó khăn, ít nhất là với Thi Hoa.
- Đi lên đi, có chuyện gì cùng nhau nói. - Ôn Bình nói xong, quay người theo đỉnh bậc thang biến mất.
- Cái này xem ra còn được! - Lý Nguyệt Mật hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ. - Nếu ngươi đã cất công mời, ta cũng phải cho ngươi một chút mặt mũi.
Có điều nàng còn chưa bước được hai bước thì đã thấy Ôn Bình quay lại chặn trước mặt mình, lạnh nhạt nói:
- Thật xin lỗi, Bất Hủ tông không có tiếp đãi người ngoài.
- Ngươi!
Lý Nguyệt Mật tức giận, trừng mắt nhìn Ôn Bình, rồi quay người qua chỗ khác, cười lạnh một tiếng.
Khống chế tâm tình muốn phát tác của mình, Lý Nguyệt Mật nén giận, trong lòng lại nổi lên ý nghĩ: Một cái bất hủ tông bình thường mà thôi, ngươi thật tưởng rằng ta muốn đi lên sao?
- Được rồi! - Dứt lời, Ôn Bình xoay người đi tiếp.
Dù đã cố khống chế tâm tình của mình nhưng Lý Nguyệt Mật vẫn không nhịn được dậm chân, hỏa khí trong lòng bùng lên.
Thi Hoa thấy vậy liền tiến lên, nói Ôn Bình chỉ là đang đùa giỡn, muốn nàng cùng đi lên. Bất quá Lý Nguyệt Mật vẫn lắc đầu nguầy nguậy, dứt khoát không đi. Không có cách nào, Thi Hoa đành phải một mình đi theo Ôn Bình.
Hai người cùng đi đến một cái đình, ngồi quanh bàn trà. Trà vừa nhấp hai nhấp đã bắt đầu câu chuyện.
Sợ Lý Nguyệt Mật chờ lâu, Thi Hoa cũng không có hỏi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Mặc dù rất muốn biết lời nói của Ôn Bình lúc đó là thật hay không, càng muốn biết lí do Giang Nguyệt dạ tận lực trợ giúp Bất Hủ tông, hơn nữa là trong tình trạng mười vị chấp sự đều phản đối.
Thi Hoa lên tiếng:
- Ôn Bình, mọi chuyện không có được thuận lợi, Giang hội trưởng cũng đã tận lực rồi!
- Hử? Chuyện gì xảy ra? - Ôn Bình dò hỏi.
Rõ ràng, hôm qua Giang Nguyệt còn cam đoan làm ổn thỏa, thế nào đảo mắt qua một đêm liền xảy ra không thuận lợi?
- Hôm qua, Giang hội trưởng tham gia nghị sự, ai ngờ mười vị chấp sự vậy mà cùng bỏ phiếu chống Bất Hủ tông, theo ta nghĩ thì tông chủ đang thao túng phía sau, nếu không cũng không xảy ra tình huống này! - Thi Hoa nói.
- Ngươi tới nói cho ta biết chuyện này, chẳng phải là tương đương phản bội Kháo Sơn tông của ngươi sao? Ngươi không sợ à?
- Trước không nói, đã nhận ủy thác của người, lại bỏ qua môn phái khúc mắc, ta với ngươi vẫn là bằng hữu. - Thi Hoa bình tĩnh trả lời.
- Cảm ơn, thực ra ta cũng đã đoán trước chuyện này không có thuận lợi như vậy. Tông chủ các ngươi đã muốn làm khó dễ Bất Hủ tông, làm sao lại để cho hai người chúng ta tùy tiện hòa giải?
Nếu là lúc trước, Ôn Bình thật sự là sợ chuyện phát triển phiền phức tới mức này. Vì cứ gặp phải chướng ngại liên tiếp như vậy, Bất Hủ tông sớm muộn cũng tan thành mây khói.
Nhưng bây giờ lại bất đồng, Bất Hủ tông ban ngày có Vân Liêu thủ hộ, buổi tối có ác linh kị sĩ canh giữ.
Dần dần, nhất định gây một hồi chấn động cho Kháo Sơn tông.
Thi Hoa không ngờ là Ôn Bình lại trả lời thản nhiên như vậy, hôm nay khi nghe được tin tức, ngay cả nàng cũng đổ mồ hôi hột.
- Không sao cả? - Thi Hoa hỏi lại.
- Chuyện đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích, kì thật ta cũng không biết phải nói cái gì bây giờ.
Thi Hoa gật đầu:
- Hóa ra là ngươi có ý nghĩ này, bất quá ngươi cũng không cần quá nản chí. Giang Nguyệt tiền bối vẫn cố kéo dài thời gian cho ngươi. Một tháng sau, phân hội trưởng quay về, đến lúc đó lại mở một cái hội nghị để rút ra quyết sách. Ít nhất là thời điểm hiện tại, Bách tông liên minh hội sẽ không hiệp trợ Kháo Sơn tông làm bất cứ chuyện gì.
- Vậy là ta còn thời gian một tháng yên ổn? ", Ôn Bình hỏi lại.
- Tất nhiên là không rồi!
- Sự tình lại chuyển biến xấu rồi hả?
- Đúng vậy, hôm qua, ta nghe cha ta nói, tông môn đang có mưu đồ gì đó với Bất hủ tông, hẳn là hai ngày này sẽ đến bất Bất Hủ tông một chuyến. Về phần là mưu đồ gì, ta cũng không rõ ràng.
- Đây là thẹn quá hóa giận rồi hả? - Ôn Bình lạnh nhạt.
- Cũng không khác bao nhiêu đâu, chính ngươi nên cẩn thận một chút. Nhớ lấy, tuyệt đối không được động thủ, cho dù người của bọn hắn khiêu khích, ngươi cũng phải nhịn xuống, nếu không sẽ cho đối phương cơ hội lợi dụng.
- Ta hiểu, chỉ cần bọn họ không động thủ thì ta cũng không động thủ. - Ôn Bình gật đầu.
- Như vậy là tốt nhất! - Thi Hoa cười cười, sau đó nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác như mình ngồi ở đây đã lâu rồi.
Kì thật, nàng ngồi ở đây bất quá năm, sáu phút mà thôi, lời cũng chưa nói quá mười câu.
Đứng dậy, Thi Hoa hướng Ôn Bình cáo từ.
- Điều cần nói, ta đã nói xong. Ôn Bình, chính ngươi phải bảo trọng. Chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa đâu.
- Ôn Bình gật đầu, trong nội tâm đã cảnh giác với Kháo Sơn tông. Theo Thi Hoa đứng dậy, ly khai đình viện.
Có lẽ lấy thực lực hiện tại của hắn đi chống lại Kháo Sơn tông thực còn kém lắm, muốn tránh việc bị nó thôn phệ quả thực khó. Hắn lại càng vô pháp tiêu diệt Kháo Sơn tông.
Nhưng Ôn Bình thề, chỉ cần người Kháo Sơn tông dám tới gây chuyện, hắn dám dùng máu của mình để chống lại.
Nhìn thấy Thi Hoa quay ra, Lý Nguyệt Mật mừng rớ chạy tới. Bất quá khi thấy Ôn Bình đang đi phía sau thi lại thay đổi sắc mặt. Lý Nguyệt Mật ghé vào tai Thi Hoa thấp giọng nói nhỏ, nàng cho rằng Ôn Bình không có nghe được, nhưng sự thật là Ôn Bình không những nghe được mà còn nghe rõ mồn một.
- Nơi này vắng vẻ không một bóng người. Ngươi nói cái tên Dương Nhạc Nhạc kia ở nơi nào? Còn có cái gì luyện thể thập tam trọng trưởng lão ở đâu?
- Được rồi, đi thôi!
Thi Hoa không có trả lời Lý Nguyệt Mật mà kéo tay nàng đi xuống bậc thang.
Lý Nguyệt Mật trước khi đi vẫn cố liếc nhìn Ôn Bình, tất nhiên là không phải nàng lưu luyến gì hắn mà là muốn nhìn thảm trạng của hắn.
Thân là nhị tinh tông tông môn thiếu tông chủ, hiện tại cô đơn một mình, lấy núi làm bạn, xem chim làm bằng (1), muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
(1) “Bằng” trong từ “Bằng hữu”.
Thật đúng là thế sự luân chuyển, cao cao tại thượng thì như thế nào? Chẳng phải khi té xuống còn không bằng Lý Nguyệt Mật nàng.
Dùng Ôn Bình thân phận, nếu lúc trước biết cố gắng từng chút một thì Kháo Sơn tông cũng không đến mức rơi vào tình trạng như thế này.
Kết quả này là do chính tay hắn làm ra, không thể trách Kháo Sơn tông, càng không thể trách những người đã rời Bất Hủ tông.