Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 71: Hạ Sơn

Chương 71: Hạ Sơn




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Sau khi thiêu hủy thi thể kia, Ôn Bình trở lại Thính Vũ Các, lấy ra kiện y phục Bất Hủ Thanh Phong mà Dương Tông Hiền để lại. Sau đó để vào trong Công cụ cải tạo chế phục tông môn, đặt nó vào trong phòng nhỏ.

Thanh âm hệ thống vang lên:

"Phí cải tạo là một ngàn kim tệ.”

Ôn Bình đã sớm đoán được điều này, cầm kim phiếu ra thanh toán cho hệ thống. Một phút đồng hồ sau, kiện đồng phục Bất Hủ Thanh Phong “ra lò”.

Nhìn qua không có gì khác lúc trước, lúc cầm lên cũng không có cảm giác khác biệt gì, nhưng vừa mặc nó vào liền có cảm giác áp lực đè lên như đang ở trong trọng lực trường cấp ba vậy.

Hắn đưa tay sờ sờ vào góc áo, vuốt lên cảm giác mềm mại, nhưng khi đặt nó vào lòng bàn tay nắm lại thì lại có cảm giác như đang nắm chặt một quả cân.

Tính cả trọng lượng của Ôn Bình thì kiện y phục này rơi vào khoảng hai trăm đến ba trăm cân, về phần trọng lượng chính xác thì không có, tựa như bộ đồ có thể tùy thời biển đổi trọng lượng.

Mặc dù là nặng một chút, nhưng cũng may là bộ Bất Hủ thanh phong này có khả năng tăng phúc tốc độ cho người mặc tới ba mươi phần trăm, lấy cảnh giới Luyện thể thập nhất trọng của hắn, mặc nó vào khi chạy tốc độ cũng không chậm hơn lúc bình thường.

Dựa vào tính toán của hắn, sau khi bản thân quen thuộc, thích ứng với kiện y phục này, lúc cởi ra tất sẽ dẫn đến tốc độ không tưởng.

Hệ thống tiếp tục giải thích :

- Tiêu chuẩn tăng trọng lượng của Bất Hủ Thanh Phong: Từ Luyện thể nhất trọng đến ngũ trọng tăng ba mươi cân; Luyện thể lục trọng đến Luyện thể bát trọng tăng một trăm cân; Luyện thể cửu trọng đến Luyện thể thập nhị trọng tăng hai trăm bốn mươi cân; Luyện thể thập tam trọng tăng năm trăm cân.

Ôn Bình gật đầu, sau đó nói:

- Đúng rồi, thời gian tồn tại của hộ thuẫn là một phút, vậy trong thời gian đó nó có thể bị phá vỡ hay không?

- Không.

- Vậy có nghĩa là trong vòng một phút, chỉ cần không phải là Thông Huyền Cảnh công kích thì hộ thuẫn sẽ không bị phá?

- Cũng không phải như vậy.

- Vậy thì như thế nào?

- Khả năng thừa nhận cao nhất của hộ thuẫn là công kích bởi cường giả Luyện thể thập tam trọng, nếu có hai tên Luyện thể thập tam trọng cùng lúc công kích thì một phút đồng hồ kia có thể giảm xuống chỉ còn hai đến ba giây, tối đa là năm giây. Sau khi hộ thuẫn bị đánh vỡ, thời gian hồi lại là 24 giờ.

- Hiểu rồi!

Mặc dù không được như trong tưởng tượng lúc đầu của hắn, trong vòng một phút có thể vô địch. Nhưng dù sao thì khả năng phải cùng lúc đối đầu với hai Luyện thể thập tam trọng cũng không lớn. Bọn người Dương Nhạc Nhạc rất cần loại y phục cải tạo này.

Mấy người Dương Nhạc Nhạc cũng không thể quanh năm suốt tháng rúc tại Bất Hủ Tông, bọn họ là người, cũng biết nhớ người thân, cũng muốn thư giãn một chút. Nếu như đến lúc xuống núi, bị bọn người Kháo Sơn Tông ám toán thì...

Hôm nay có cái Huyền Diệp thứ nhất, sẽ lại có thêm một Huyền Diệp thứ hai, thứ ba...

Nếu như có kiện Bất Hủ Thanh Phong bảo hộ, chắc cũng không đen đủi tới mức một lần bị hai cái thông huyền cảnh truy sát.

Bất quá việc cải tạo đồng phục Bất Hủ Thanh Phong có vấn đề lớn ở đây là tiền, trên người hắn lúc này có hơn một vạn kim tệ.

Muốn giúp hai người làm hai bộ là hơi khó.

Suy nghĩ kĩ một chút, hắn vẫn cảm thấy tốt nhất là xuống núi hỏi lấy mười mấy vạn kim từ Dương Tông Hiền.

Đã năm ngày trôi qua, bản kiếm quyết mà Vu Mạch nhờ Dương Tông Hiền bán hẳn là đã được bán đi rồi.

Sáng sớm hôm sau, Hoài Không như thường ngày, trong ánh nắng mai đi tới Bất Hủ Tông. Rút kinh nghiệm từ chuyện hôm qua, hôm nay hắn cũng không mang theo cái gì, chỉ đem mỗi cái miệng không.

Đi tới khu ký túc xá, cùng Vu Mạch buôn chuyện quăng lựu đạn tùm lum. Mặc dù không phải thi nhân, nhưng cũng thích ngắm cảnh ngâm thơ, làm vè, quả thật mặt đủ dày.

Hoài Không là tên tham ăn, đối với ăn uống còn có nghiên cứu, chứ còn về thơ, ha ha, thơ biết hắn chứ hắn không biết thơ.

Há miệng nói chen vào được hai câu trong màn quăng lựu đạn của Hoài Không, Vu Mạch rất cao hứng. Có lẽ đối với hắn bây giờ chỉ cần không phải ngồi một mình câu cá, ngồi nhìn đàn cá tinh quái kia bơi lội thì chuyện gì cũng có thể nói được, cái này phải là người nào vốn bình thường qua lại nơi náo nhiệt nhưng bỗng một ngày bị ném vào một nơi hẻo lánh buồn thiu mới hiểu.

Hai người trò chuyện xong, Hoài Không mới nhắc đến sự tình kiếm quyết với Ôn Bình.

Cuốn kiếm quyết đêm qua đã được Dương Tông Hiền mở đấu giá hội bán đi, trải qua ba bốn ngày làm nền, người tham gia có hơn trăm vị. Về phần là những người nào, không nói thì Ôn Bình cũng không quan tâm.

Có thể mua được kiếm quyết, cùng có khả năng giữ bản kiếm quyết, cơ bản là tu sĩ Luyện thể thập tam trọng trở lên.

Hơn nữa, phải là kẻ có tiền, còn loại tộc trưởng gia tộc như Dương Tông Hiền vậy chắc chắn là mua không nổi.

Bởi vì người làm ăn ít người nào có thể lấy ra mười mấy vạn kim tệ tiền mặt.

Trải qua ba mươi mấy lần hô giá, kiếm quyết rốt cuộc bị mua đi với giá mười bảy vạn kim tệ.

Khi nhắc đến con số mười bảy vạn, trong bụng Ôn Bình như là vườn xuân, hoa nở chim hót rộn ràng. Lập tức đứng dậy, mở miệng cười nói:

- Vu tiền bối, ngươi không phải là đang cảm thấy nhàm chán sao? Đi, hôm nay đi Thương Ngô Thành dạo một chút.

- Thật sao?

Vu Mạch có chút cảm giác sắp tái sinh nhìn Ôn Bình, hai con ngươi dạt dào tinh quang.

Khi thấy Ôn Bình gật đầu xác nhận, Vu Mạch trực tiếp ném cái cần câu xuống đất, thiếu chút thì nhảy cẫng, gọi cha gọi mẹ.

Chẳng qua, khi nghe câu nói tiếp theo của Ôn Bình, Vu Mạch có chút cao hứng không nổi, có cảm giác như đang bay lên chín tầng mây lại bị người nắm chân ném xuống đất. Trừ bất đắc dĩ, chỉ còn có thể cười khổ.

- Bất quá, ngươi chỉ có thể đi bên cạnh ta, không thể đi lung tung.

- Ự!

Hắn không thể không gật đầu, nhìn cái ánh mắt vô thần kia, hẳn là trong lòng đang kháng nghị.

Ôn Bình cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, hắn cần phải làm là không để Vu Mạch chạy loạn. Bởi vì Vu Mạch chính là loại ưa thích độc hành độc hiệp.

Độc hành độc hiệp là gì? Chính là tình nguyện du đãng dưới đêm, hưởng thụ tự do, không thích nằm gối ngủ giường như người khác.

Một người như vậy bị nhốt mấy ngày, thả ra tuyệt đối giống như ngựa hoang mất cương, muốn giữ cũng giữ không nổi.

Sau khi xuống núi, ba người Ôn Bình cùng đi tới thương hội Dương gia.

Thương hội Dương gia đặt tại trung tâm Thương Ngô Thành, nam bắc thông suốt, mà thương hội chung quanh đây trừ của phủ thành chủ ra, còn lại đều là dưới trướng của Kháo Sơn Tông. Những thế lực gia tộc khác căn bản là không có quyền cắm dùi ở đây.

Đương nhiên cái "không có quyền" ở đây là vô nghĩa, bởi vì không hề có luật nào đi cấm ngươi mở thương hội ở đây.

Dương gia bởi vì có quan hệ với Hoài Không, người Kháo Sơn Tông không dám động vào, đương nhiên còn có một nguyên nhân lớn nữa chính là những thứ bọn chúng thu hoạch được sau khi dẹp Dương gia còn không thể bù đắp nổi cái mất.

Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị đi vào thương hội thì trong tầm mắt xuất hiện hai khuôn mặt quen thuộc.

Một nam, một nữ.

Từng là người của Bất Hủ Tông.

Rất không khéo, vẫn là người cùng hắn ở chung sớm chiều mười năm.

Lúc bọn họ rời đi, Ôn Bình cũng chưa từng ghi hận. Bởi vì tình thế bức bách, hai người đều là phổ thông đệ tử, tại Bất Hủ Tông không có cơ hội chen lời vào, càng không có tư cách nói chuyện, khi Bất Hủ Tông không thể đảm bảo tương lai cho họ, họ quyết định ra đi là điều bình thường.

Sau khi ngừng chân nhìn một lát, Ôn Bình quay đầu, đi theo bên cạnh Hoài Không trực tiếp tiến vào bên trong thương hội.

Vào thương hội, sau đó đi thẳng lên lầu hai, tại người hầu dẫn đường đi, đứng trước một gian phòng giống như phòng chứa xác bệnh viện vậy.

Một cảm giác lạnh buốt xông lên não, đây không phải là cảm giác tinh thần mà là cảm giác lạnh thực sự do nhiệt độ rất thấp.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch