Đang lúc hắn còn ngơ ngác, phong cảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi, chớp mắt một cái, hắn đã ở bên ngoài trong lực trường.
Giơ tay lên chạm khẽ một cái, cấm chế lúc sáng lại xuất hiện.
Phanh!
Phanh!
Đập đập vài cái, không thu hoạch được gì, Vân Liêu đành buông tha.
Thành thành thật thật móc ra 30 kim tệ, Vân Liêu đang định bỏ vào hòm sắt, thì thấy Ôn Bình chậm rì rì từ trong rừng cây bước ra. Bất quá, hắn ta không tiến đến, mà đứng ven rừng, giơ tay vẫy vẫy Vân Liêu:
- Đi thôi, cùng ta hạ sơn một chuyến!
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, bất quá, hiện tại, ngay cả một đệ tử Bất Hủ tông cũng không có. Đương nhiên là phải xuống núi tuyển đệ tử rồi! Bây giờ ngươi đã là trưởng lão thụ khóa của Bất Hủ tông ta, nên đi cùng ta. Vừa hay, hôm nay cũng đã hết thời gian tu luyện trọng lực trường, thuận tiện giúp ta một vài việc.
- Được!
Chần chờ một lúc, sau đó, Vân Liêu liền nói:
- Ôn tông chủ, có thể thương lượng với ngươi một việc được không?
- Có việc gì cứ nói.
- Có thể tăng thời gian luyện tập trong trọng lực trường của ta thêm một hai canh giờ gì đó mỗi ngày được không? Ta có thể dùng thứ đồng giá đến trao đổi.
Ôn Bình lắc đầu, quay đầu liếc nhìn Vân Liêu:
- Bốn canh giờ còn chưa đủ sao, so ra là bằng ba mươi sáu canh giờ rồi đấy!
- Vẫn còn quá ít, chỉ cần Ôn tông chủ có thể đáp ứng yêu cầu của ta, ta chắc chắn sẽ đột phá trong vòng hai tháng. Bất Hủ tông có tu sĩ Thông Huyền Cảnh tọa trấn, muốn thu đệ tử, hẳn là dễ như trở bàn tay.
Vân Liêu nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt mong chờ, chỉ đợi hắn gật đầu một cái.
Thông Huyền Cảnh nhất định có sức hấp dẫn trí mạng đối với tông môn vô tinh như Bất Hủ tông hiện tại. Sợ là cả tông môn nhất tinh khi nghe hắn nói ra lời này, chỉ cần không quá phận, nhất định sẽ muốn gì có đó. Hắn thừa nhận, Ôn Bình là một người có nhiều quy củ, nhưng hắn cũng hy vọng có thể dùng sự hấp dẫn này để Ôn Bình “nhả” ra một chút.
Hiện tại, Bất Hủ tông thiếu nhất là cái gì?
Không phải người à?
Nhưng mà Ôn Bình mãi vẫn không trả lời.
Vân Liêu cắn răng, hạ quyết tâm:
- Chỉ cần gia tăng thời gian hạn định đến mức cao nhất, ta nguyện ý trả gấp đôi kim tệ.
Ôn Bình vẫn như cũ không đáp.
Vân Liêu lại nói tiếp:
- Gấp 3, gấp 4 lần cũng có thể.
- Ngươi thật sự chịu bỏ ra... – Nói thật, Ôn Bình đã động tâm, trước ánh sáng chói lóa của kim tệ, hắn sao có thể bỏ qua? Nhưng mà tiếng ho khan của cái hệ thống đáng ghét kia cứ quanh quẩn bên tai không ngừng... Hắn đành chịu.
- Thực không có biện pháp.
Ôn Bình dứt khoát bước nhanh hơn, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề kim tệ với Vân Liêu:
- Trái quy tắc, vào sổ đen.
- Aiz...
Bất đắc dĩ, Vân Liêu chỉ có thể thở dài.
Ôn Bình nói tiếp:
- Đi tắm, đổi một bộ y phục, nhìn ngươi bây giờ y chang con chuột dính mưa.
- Chỉ có thể để ngày mai tập tiếp vậy! – Vân Liêu hắn nào có quan tâm đến chuyện mồ hôi thấm ướt quần áo.
Đại điện Bất Hủ tông.
Một tòa nhà ba tầng đứng sừng sững giữa Vân Lam Sơn, khí thế nguy nga, hai bên mái hiên trạm trổ đầu rồng, sau khi được hệ thống cải tạo, đứng từ bên ngoài nhìn vào, càng thêm uy nghiêm, khí phái, so với đại điện lúc trước thì hùng vĩ hơn nhiều.
Ngoài ra, sau khi được cải tạo, ở bậc thang chính đi vào chủ điện còn có thêm một cái bệ đá, trên bệ đá có một đầu bạch hổ uy mãnh, rộng một thước, dài năm thước, trông vô cùng sống động, chân trước nâng lên, thân thể tựa hồ đang nhảy vọt vào trong mây.
Đi vào thư phòng của mình ở lầu ba, lấy xấp giấy ghi danh ra, đồng thời, Ôn Bình nói với hệ thống:
- Này, mấy ngày trước, ngươi có nói với ta, sau khi cải tạo, đại điện sẽ có thêm lực hấp dẫn, hình như ngươi chưa giải thích cái này với ta.
- Ta có giải thích, chỉ là ngươi không nghe thôi.
- Vậy có thể giải thích lại lần nữa không? – Hắn xác định, sau khi cải tạo xong, hệ thống có lảm nhảm cái gì đó.
Hôm ấy, quả thật hắn có hơi mơ hồ.
- Hiện tại, Bất Hủ tông là tông môn vô tinh, cho nên lực hấp dẫn chỉ có tác dụng trong phạm vi 5000 thước. Chỉ cần là người trong phạm vi này, đều bất tri bất giác bị hấp dẫn đến.
- Đây chính là một trợ lực giúp Kí chủ thu nhận đệ tử.
- Vậy mấy ngày nay, nó vẫn luôn hoạt động sao?
- Không có.
- Vì sao không?
- Hôm đó, Kí chủ trực tiếp bỏ qua công năng lực hấp dẫn, người làm hệ thống như ta, sao có thể tự tiện vận hành được?
- Móa, thật sự bị ngươi làm tức chết, sao lúc chế định quy tắc, ngươi tích cực quá vậy? – Ôn Bình bất đắc dĩ trừng mắt – Vận hành công năng lực hấp dẫn sớm một chút, đoán chừng ta đã thu được đệ tử khắp thiên hạ rồi!
Xế chiều hôm đó, Ôn Bình dẫn theo Vân Liêu đi xuống chân núi Vân Lam Sơn.
Trước kiếm bia, bày ra cái bàn, đặt bảng hiệu một ngàn kim tệ nhập môn lên, bất quá, lúc này còn có thêm một dòng thông báo.
- Có gì phải ngạc nhiên như vậy, tiêu chuẩn đơn giản thôi mà! Hiện tại, Bất Hủ tông ta đang trong giai đoạn phát triển, không có tài nguyên để thu một lượng lớn đệ tử có tư chất bình thường. Chỉ có thể lựa chọn những tinh phẩm mà thôi.
- Nhưng cái này cũng hơi quá, 15 tuổi, Luyện thể ngũ trọng... – Hắn vốn muốn nói, thiên tài bậc đó đi mấy tông môn nhất tinh, nhị tinh khác sẽ có đãi ngộ vô cùng tốt, hà cớ gì phải chui vào Bất Hủ tông đã sớm xuống dốc, chỉ còn lại có ba người?
Ôn Bình làm như vậy sẽ chỉ càng khiến... Người ta chán ghét, không muốn đến Bất Hủ tông.
Dù sao, hắn cảm thấy, với tình huống hiện tại, muốn Bất Hủ tông lớn mạnh, thì lập tức thu thật nhiều đệ tử, đồng thời, cho phép bọn họ vào luyện tập ở trọng lực trường. Từ từ phát triển, đợi sau khi thanh dang vang xa, lại ném ra tin tức về trọng lực trường.
Khẳng định sẽ có rất nhiều tu sĩ Luyện thể thập trọng nguyện ý gia nhập Bất Hủ tông. Đến lúc đó, nhất định vinh quang ngày xưa sẽ trở lại.
Bất quá, hắn biết rõ, Ôn Bình tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nếu không, hôm nay, hắn ra giá bốn lần, Ôn Bình đã sớm đồng ý.
Đang lúc Vân Liêu chuẩn bị tìm chỗ an tọa để minh tu thì Ôn Bình đột nhiên la lên:
- Vân trưởng lão, ngươi đang làm gì thế?
- Ôn tông chủ, cái tiêu chuẩn này của ngươi, bất kỳ ai xem qua cũng sẽ bỏ đi, hơn nữa, nó mà bị truyền ra ngoài, thì cũng chẳng có ma nào tới đâu.
Tiêu chuẩn như này... Có người đến mới lạ!
- Xin chào, cho hỏi Bất Hủ tông của các ngươi còn nhận người không? – Một vị thiếu niên đứng trước bàn.
Vân Liêu sửng sốt một chút, trừng hai mắt nhìn bốn phía, có chút không dám tin... Thực sự có người đến.
Quả thật là tự làm mất mặt mà...
Từ đầu đến cuối, con đường này chỉ có một người đi lại, vậy mà một người duy nhất đó lại đến Bất Hủ tông?
Đợi đã nào...!
Đây là một thiếu niên Luyện thể tứ trọng, xem ra cũng khoảng mười lăm, mười sáu gì đó.
Không đúng chút nào, Bất Hủ tông đã xuống dốc một năm rồi, ngay cả tên ăn mày ở Thương Ngô thành cũng biết.
Sao lại còn người như thế này?
Ôn Bình liếc mắt nhìn thông tin của người vừa đến.
Lý Tập.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 15.
Cảnh giới: Luyện thể tứ trọng.
- Thu thì có thu, bất quá, tư chất của ngươi quá kém, cho dù nộp một ngàn kim, Bất Hủ tông ta cũng không nhận.
- Nhưng ta đã là Luyện thể tứ trọng... – Bị cự tuyệt, thiếu niên tỏ vẻ khó hiểu.
Ôn Bình liếc mắt ra hiệu cho Vân Liêu đang đứng bên cạnh.
Vân Liêu ngoan ngoãn chỉ vào mấy chữ trên tấm bảng gỗ, một ngàn kim tệ nhập môn cùng với tiêu chuẩn 15 tuổi, Luyện thể ngũ trọng.
- Có lầm không vậy? – Thiếu niên có hơi giận, hô một tiếng, sau đó, quay người đi luôn.
Lúc đi, trong miệng hắn còn lẩm bẩm:
- Một cái tông môn xuống dốc lại dám ghét bỏ ta, đúng là có bệnh.
Lại để chạy mất một cái Luyện thể tứ trọng, loại thiên tài như này, ngay cả nhất tinh tông môn cũng muốn đoạt. Hắn đi mất, nhất định sẽ không còn người thứ hai như vậy bước đến Bất Hủ tông.
Lơ đãng liếc mắt nhìn Ôn Bình, thế nhưng trên mặt tông chủ nhà hắn lại chẳng có chút biến hóa.