Ánh mắt Ôn Bình rơi trên mặt Hoài Không, không nói gì thêm. Kỳ thật hắn cũng chưa từng nói rằng không cho phép bọn họ truyền ra ngoài chuyện hắn hiểu biết dược thiện.
Tuy nhiên, hắn vẫn hi vọng đám người Hoài Không sẽ tự biết giữ biết mật, một khi có người biết rõ hắn hiểu dược thiện, hiển nhiên, sẽ có rất nhiều người đến cầu y. Dưới gầm trời này, người bệnh có rất nhiều, hắn cũng chẳng phải bồ tát cứu khổ cứu nạn, hành y tế thế.
Hiện tại, Mặc Lâm đã đến tận nơi, hắn cũng không tiện đuổi người ta xuống núi, cho nên đành mở miệng hỏi:
- Mặc hội trưởng, không biết là ai mắc bệnh?
Mặc Lâm đáp:
- Gia phụ.
Nghe Mặc Lâm nói xong, Ôn Bình lục tìm trong trí nhớ một lượt, phát hiện bản thân thật sự không biết phụ thân của Mặc Lâm là ai, liền hỏi:
- Không biết lão thái gia mắc phải bệnh gì?
Mặc Lâm nghe Ôn Bình hỏi vậy, biết rõ chuyện đã thành một nữa, lúc này liền vui vẻ mở miệng:
- Quái tật, một năm trước mất đi khả năng đi lại, tìm hết thảy danh y cũng không tra ra nguyên nhân. Hôm nay đột nhiên hôn mê, khí tức cũng phi thường yếu ớt, thường xuyên ngủ một giấc liên tục vài ngày, gọi mãi vẫn không dậy.
Hắn vừa dứt lời, Ôn Bình liền lâm vào trầm tư.
Đừng suy nghĩ nhiều, hắn trầm tư chỉ là để nghĩ xem nên thu phí sao mới xem là hợp lý, chứ chẳng phải lo lắng cho người bệnh hay nghĩ cách chữa gì đâu. Có Xì gà sinh mệnh, trên nguyên tắc là không có bệnh gì không trị được, hiện tại, thứ hắn thiếu nhất chỉ có kim tệ.
Lấy được 10 vạn kim của Vu Mạch nhoáng cái đã hết mất phân nữa, muốn nhanh chóng phát triển hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm thêm thu nhập, nếu chỉ dựa vào mấy trăm kim tu luyện của đệ tử mỗi ngày thì phải tồn rất lâu mới có thể thăng cấp kiến trúc lần nữa.
Bất quá, thấy Ôn Bình tỏ thái độ như vậy, Mặc Lâm lại cho rằng chuyện này rất khó giải quyết, lập tức mở miệng:
- Ôn tông chủ, chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, chuyện thăng tinh chỉ là một thao tác mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Bình bỗng nhiên lắc đầu cự tuyệt:
- Được rồi, đối với thăng tinh ta đã hết hứng thú từ lâu, tương lai cũng không có ý định thăng tinh. Mặc hội trưởng, hay là đổi thù lao khác được không?
Mặc Lâm ngây ra một lúc.
Dường như hắn không kịp phản ứng với lời của Ôn Bình… Nếu theo như lời Ôn Bình nói, hắn ta không có hứng thú thăng tinh, chuyện này… Quá mức kinh thế hãi tục.
Trước kia chỉ có Bách Tông Liên Minh Hội cự tuyệt thăng tinh cho tông môn, chưa từng có tiền lệ tông môn từ chối được thăng tinh.
Ví như thương hội, dù cho sinh ý của bọn họ có lớn cỡ nào thì cuối cùng vẫn chỉ gói gọn trong thành, đồ bán ra cũng chỉ là trong phạm vi xung quanh thành mà thôi. Duy chỉ có Bách Tông Liên Minh Hội mới có thể mua được đồ vật từ nơi khác.
Bách Tông Liên Minh Hội có được hệ thống giao dịch khổng lồ, chỉ cần muốn, bất kỳ thứ gì cũng có thể mua được tại sảnh giao dịch của bọn họ.
Cho dù ngươi muốn một cái đại yêu, hay là mua công pháp của một tông môn ở cách xa vạn dặm, chỉ cần xuất nổi kim tệ thì chắc chắn sẽ có hàng, hơn nữa còn đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Có thể thấy hệ thống giao dịch bực này là trọng yếu với một cái tông môn dường nào.
Ngoài ra, đặc quyền mậu dịch của tông môn cũng được đề cao. Bách Tông Liên Minh Hội giúp ngươi mang thứ đó đi nơi khác bán, kim tệ thu về có khi hơn gấp bội, thậm chí gấp mười lần. Hơn nữa, lệ phí cũng chỉ có 3 thành lợi nhuận.
Nói tóm lại, một tông môn nếu muốn cường đại hơn, dựa vào Bách Tông Liên Minh Hội không thể nghi ngờ chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Thế nhưng… Ôn Bình lại cự tuyệt thăng tin.
Còn nói rằng không muốn thăng tin.
Mặc Lâm quá mức bất ngờ, mang theo vài phần hồ nghi mở miệng hỏi:
- Ôn tông chủ, ngươi xác định là mình đang nghiêm túc?
Ôn Bình lên tiếng:
- Chứ còn sao nữa?
Nhìn thấy thái độ phong khinh vân đạm của Ôn Bình, Mặc Lâm lắc đầu, được rồi, hắn cảm thấy Ôn Bình không hề giỡn.
Chuyện thăng tinh bị cự tuyệt, hiện tại, Mặc Lâm thật sự không biết dùng thứ gì để hấp dẫn Ôn Bình, nói gì đi nữa thì “đòn sát thủ” của hắn cũng đã mất hiệu lực, có nói ra mấy thứ khác thì cũng chẳng được gì.
Suy tư một phen, rốt cuộc vẫn không có kết quả, hắn chỉ có thể hỏi thẳng:
- Ôn tông chủ, ngươi đã không muốn thăng tinh, vậy thì ngươi muốn thù lao gì cứ nói, Mặc mỗ nhất định sẽ xuất ra được.
Ôn Bình giơ hai tay lên, hợp thành số 10, sau đó thốt lên ba chữ:
- Mười vạn kim.
Khục khục!
Một câu khiến đất bằng bỗng nhiên dậy sóng, Giang Nguyệt Dạ cả kinh đến mức sặc nước bọt của mình.
Nàng dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Ôn Bình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, căn bản không thể tin Ôn Bình lại đòi “thù lao” kiểu đó. Trước đó vài ngày, chẳng phải hắn còn vì tự vệ mà dùng thăng tinh để kéo dài thời gian sao?
Nghe Ôn Bình nói xong, Mặc Lâm không trực tiếp cự tuyệt, hắn trầm tư một lúc, sau đó gật đầu đáp ứng.
- Ôn tông chủ, chỉ cần ngươi trị tốt cho gia phụ, mười vạn kim sẽ là của ngươi.
- Hội trưởng, mười vạn kim này… - Giang Nguyệt Dạ vừa nói được một nửa thì bị Mặc Lâm giơ tay ngăn lại.
- Nguyệt Dạ, không cần phải nói thêm, ý ta đã quyết.
- Thôi được.
Giang Nguyệt Dạ gật đầu, cũng không dám nói gì thêm, mặc dù nang cảm thấy con số mười vạn kim này có hơi ê răng.
Thương lượng xong giá cả, Mặc Lâm không vội rời khỏi, nghĩ đến Vu Mạch tiền bối hiện đang ở Bất Hủ Tông, nếu đã đến, hắn cũng nên đi bái phỏng một lần.
Đáng tiếc, Vu Mạch nói thẳng là không muốn gặp hắn, Mặc Lâm chỉ có thể từ bỏ, mang theo hắc báo rời khỏi Vân Lam sơn.
Thế nhưng vừa xuống núi, liền thấy người là người, chen kín cả con đường, tất cả đều một bộ cẩm y hoa phục, xem ra chính là loại người tiền, cũng có một chút quyền lực.
- Mặc hội trưởng, lão thân Dương Mạt, tệ xá đã chuẩn bị thức ăn cùng rượu ngon, muốn mời Mặc hội trưởng hạ cố một chuyến.
- Mặc hội trưởng, chỗ ta vừa có một đàn Phong lưu mã huyết hồng, mời ngài đến xem, nếu như ưa thích, tại hạ nguyện ý dâng tặng.
…
Mười mấy người vây quanh Mặc Lâm, tựa như chim sẻ, ríu ra ríu rút không ngừng.
Mặc Lâm không hề tỏ vẻ phiền chán, bởi vì nương theo tiếng hắc báo rống lên, Giang Nguyệt Dạ bên cạnh đã giận giữ xông lên trước:
- Cút, ai dám tiến thêm bước nữa, đừng trách đao trong tay Giang Nguyệt Dạ ta không có mắt.
Dứt lời, đoản đao ra khỏi vỏ.
Hạ sơn, hắc báo lại một lần nữa nhe ra hàm răng dữ tợn, nào có loại hình thái mèo con ủy khuất như lúc trên núi.
Hàn quang bắn ra, dọa đám tộc trưởng gia tộc gì gì đó kinh sợ thối lui vùi bước. Nhìn thấy hắc báo, cả đám lại lùi thêm mấy bước nữa.
Rốt cuộc, con đường trước mắt cũng lộ ra, Mặc Lâm lập tức lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
Trên xe ngựa.
Giang Nguyệt Dạ vẫn nhớ mãi không quên cuộc giao dịch lúc nãy giữa Mặc Lâm và Ôn Bình, cuối cùng, thật sự nhịn không được, nàng liền mở miệng hỏi.
- Hội trưởng, mười vạn kim cũng không phải con số nhỏ, bấy nhiêu đủ để Tô Ly đại sư ra tay bốn năm lần rồi.
- Thế nhưng hiện tại Tô Ly không có ở Đông Hồ, được rồi, Nguyệt Dạ, người quan trọng hay kim tệ quan trọng? Chỉ khi lão nhân trong nhà nguy tại sớm tối, ngươi mới có thể hiểu được. - Mặc Lâm dứt lời, liền nhằm mắt dưỡng thần, không nói gì thêm.
Ở bên này, Mặc Lâm còn chưa đi được bao lâu, đám tộc trưởng kia lại tụ lại một chỗ. Mặc dù không nịnh nọt dược Mặc Lâm quả thật có hơi tiếc hận, nhưng chẳng phải vẫn còn một Bất Hủ Tông sao?
- Xem ra, lời đồn Bất Hủ Tông quật khởi là chuyện có thật.
- Ngay cả Mặc Lâm hội trưởng cũng đích thân tới bái phỏng, còn có thể là giả?
Đám người châu đầu ghé tai thảo luận, cuối cùng, bọn họ quyết định dựa vào ngọn núi “sắp lớn” Bất Hủ Tông này.
Dù sao bọn họ cũng ở ngay dưới chân Vân Lam sơn, nếu như Bất Hủ Tông nguyện ý, tiền đồ sau này của bọn họ ắt sẽ bừng sáng.