Lời của Lê Không Sơn khiến mọi người có cảm giác như lọt vào sương mù, đặc biệt là thời điểm hiện tại, nói ra mấy lời này càng khiến người ta khó có thể lý giải.
Ngay sau khi nói xong, Lê Không Sơn lại quay đầu nhìn về phía Ôn Bình.
Mặc dù chỉ là một hành động nhỏ như vậy, nhưng cũng đủ để Mặc Nguyệt chú ý, cùng quay sang nhìn Ôn Bình.
Mặc Nguyệt không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn dùng thanh âm yếu ớt, hỏi:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Mặc Nguyệt tiền bối, ta có thể đứng lên rồi nói hay không?
- Đứng lên đi.
Lê Không Sơn đứng lên, sau đó phất tay với đám người phía sau mình, bọn họ liền bưng lên một mâm gỗ, trong mâm có một cái bát sứ. Người hầu cẩn thận từng li từng tí bưng cái mâm, dường như sợ chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm rơi mất một hai giọt.
Lê Không Sơn nói tiếp:
- Mặc Nguyệt tiền bối, đây là Hồi khí thang, có thể giúp cho ngài phục hồi tinh thần.
- Đem đến đây!
- Nhanh lên. - Nghe được lời Mặc Nguyệt nói, Lê Không Sơn lập tức quay sang giục người hầu bên cạnh.
Người hầu vội vàng bước lên phía trước, quỳ một chân xuống đất, cúi người bên cạnh giường, dâng lên bát sứ.
Hoài Không cùng Dương Tông Hiền đứng bên cạnh thấy được một màn như vậy, nội tâm cảm thấy có hơi là lạ, mặc dù không biết là lạ chỗ nào. Bất quá, bọn họ rất rõ, Lê Không Sơn xuất hiện vào lúc này khẳng định không có thiện ý.
Hoài Không nhịn không được bước lên nói nhỏ bên tai Ôn Bình:
- Ôn tông chủ, ngươi không ngăn lại?
- Tại sao phải ngăn, hắn thích thì cứ để hắn uống.
Hoài Không ngây ra một lúc, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng hắn làm Hồi khí thang ở Bất Hủ Tông ngày đó, sau đó lại quay sang nhìn Ôn Bình, cảm thấy có hơi khó hiểu: “Không phải Ôn Bình không cho phép bệnh nhân của hắn uống thuốc của người khác sau?”
“Hôm nay sao hắn ta lại thoải mái để Lê Không Sơn thích làm gì thì làm như vậy?”
Càng nghĩ, càng nhịn không được nhìn Ôn Bình kỹ hơn một chút, chợt nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ôn Bình lộ ra nét cười, trong đầu hắn xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.
Bất quá, khó hiểu thì khó hiểu, nhưng thấy Ôn Bình vẫn thản nhiên cười như vậy, Hoài Không cũng không tiện nói tiếp, hắn bước sang một bên, lẳng lặng quan sát, đợi xem chuyện phát sinh kế tiếp, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Cùng lúc đó, Mặc Nguyệt hớp hai ngụm Hồi khí thang, dưới con mắt của Mặc Lâm và mọi người, sắc mặt hắn đã khôi phục được chút ít. So với lúc nãy có thể nhắm mắt bất kỳ lúc nào, hiện tại, hắn đã có thể mở to mắt.
Khôi phục được một ít khí lực, Mặc Nguyệt liền xốc chăn lên, ánh mắt rơi vào cái ghế thái sư trong phòng, sau đó quay sang nói với Mặc Lâm:
- Vịn ta qua đó.
- Ân.
Mặc Lâm gật đầu, vô thức nhìn Lê Không Sơn, muốn nhìn ra trong lòng hắn đang mưu toan điều gì.
Thế nhưng, trong mắt Lê Không Sơn không hề có bất kỳ biểu cảm nào khác, chỉ có sùng kính đối với Mặc Nguyệt.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Mặc Nguyệt lạnh lùng nhìn Lê Không Sơn, hỏi:
- Hiện tại ngươi có thể nói?
Lê Không Sơn gật đầu.
- Khởi bẩm tiền bối, chuyện hôm nay ta muốn nói chính là Yêu trù Hoài Không cùng tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình có mưu đồ xấu xa. Bọn họ muốn đùa giỡn với này, ý đồ dựa vào Bách Tông Liên Minh Hội chúng ta, cáo mượn oai hùm. Vãn bối thật sự nhìn không được nữa, cho nên mới tùy tiện xông vào như thế.
Lời này vừa ra, Dương Tông Hiền thẹn quá háo giận, lập tức phản bác:
- Nói hươu nói vượn, Lê Không Sơn, ngươi chớ có ngậm máu phun người.
Mặc Nguyệt trợn mắt nhìn Dương Tông Hiền, trong mắt lộ ra sát ý khiến Dương Tông Hiền cả kinh, không khỏi thối lui vài bước, được Hoài Không đỡ mới ổn định được thân hình đang lảo đảo của mình.
Thấy thế, Lê Không Sơn nhếch miệng, lúc cúi đầu, nụ cười vụt qua trên mặt hắn, sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, vẫn biểu cảm chính trực như trước:
- Ta ngậm máu phun người? Ngược lại, ta muốn hỏi Dương tộc trưởng ngươi một chút, hắn ta, một tên tiểu hài tử còn chưa đến tuổi cập quan, sao lại dám mở miệng đòi 10 vạn kim từ Mặc gia?
- Đó là phí tổn cứu một người sắp chết. - Ôn Bình lên tiếng.
Lê Không Sơn nghiêng đầu, dường như không hề nghe Ôn Bình nói, hắn tiếp tục:
- Hắn dám làm như vậy là bởi vì 10 vạn kim kia thật sự chỉ là một cái âm mưu, đúng, đích thực là âm mưu.
- Nói tiếp.
Trong mắt Mặc Nguyệt lóe lên tinh quang, hắn giơ tay ngăn lại tất cả âm thanh trong phòng, chỉ cho phép một mình Lê Không Sơn lên tiếng.
Lê Không Sơn gật đầu, nói:
- Thật ra Hoài Không có khả năng trị được thương thế của Mặc Nguyệt tiền bối, nhưng hắn lại nói không thể, còn cố ý đề cao năng lực của Ôn Bình, nói rằng chính hắn cũng không bằng Ôn Bình, Ôn Bình có thể so với Tô Ly các kiểu. Mục đích cuối cùng cũng chỉ vì muốn Mặc Lâm hội trưởng phải xuất ra 10 vạn kim mà thôi.
Mặc Nguyệt không có tức giận, nhưng hắn vẫn rất để tâm đến lời của Lê Không Sơn:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?
- Bởi vì Ôn Bình căn bản không hiểu y thuật, càng không hiểu được dược thiện chi đạo. Mặc Nguyệt tiền bối có điều không biết, Ôn Bình chẳng qua chỉ là một tên quần là áo lượt, không học vẫn cũng chẳng có nghề nghiệp gì, toàn bộ Thương Ngô Thành đều biết cách làm người của hắn, mười ngày thì đã có bảy ngày rong chơi cùng đám con cháu phú thương trong thành.
Nói xong, Lê Không Sơn chỉ chỉ vào đám chấp sự đang đứng sau mình, tiếp tục nói:
- Không riêng gì bọn họ, địa nhân chỉ cần tùy tiện bắt một người trên đường hỏi cũng sẽ biết được Ôn Bình làm người thế nào. Thử hỏi loại người này sao có thể hiểu dược y thuật cùng dược thiện chi đạo? Y thực và dược thiện chi đạo đều cần phải hao phí một lượng lớn thời gian tìm hiểu, ở cái tuổi này, hắn muốn nhập môn còn chưa có cửa, chớ nói chi là mạnh hơn Hoài Không, ngang tầm với Tô Ly.
Mặc Nguyệt nhướng mày, vỗ mạnh lên tay cầm ghế, ánh mắt khóa chặt trên người Ôn Bình và Hoài Không.
- Các ngươi còn gì đẻ nói?
Ôn Bình cười cười, phong khinh vân đạm nói:
- Lê chấp sự nói rất đúng, con người ta trước kia quả thật rất thích chơi đùa, lúc đó, bằng hữu tại Thương Ngô Thành cũng rất nhiều.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của đám người trong phòng lập tức thay đổi.
- Hóa ra thật sự là một âm mưu.
- Không ngờ là Hoài Không lại dám liên thủ với Ôn Bình làm ra loại chuyện như vậy, quả thật không ngờ được.
Có người bừng tỉnh đại ngộ, châu đầu ghé tai bàn luận, cũng có người nói mình đã sớm nhìn ra mọi chuyện.
Nói tóm lại, tất cả những người trong phòng trên cơ bản đều tin Lê Không Sơn/
Mặc Nguyệt quét mắt nhìn một lượt khắp phòng, chén sứ trong tay vỡ nát, nước trà cũng theo đó mà rơi xuống ghế thái sư.
- Ngươi cũng rất thành thật.
Mặc Nguyệt phẫn nộ quát một tiếng, mặc dù là bị thương, nhưng uy áp của Thông Huyền Cảnh vẫn đủ để trấn áp tất cả.
Đám người chung quanh biến sắc, Hoài Không thầm nghĩ đại sự không ổn, vội giải thích:
- Mặc Nguyệt tiền bối bớt giận, Hoài Không ta làm người thế nào, cả Đông Hồ đều biết, sao ta lại có thể vì 10 vạn kim mà lừa ngài?
Dứt lời, sắc mặt Hoài Không có chút khó coi quay sang nhìn Ôn Bình.
Vậy mà tên tiểu tử kia vẫn thản nhiên đứng đó, một cọng lông cũng không động, dường như chẳng chút để tâm đến chuyện đang phát sinh trước mắt.
Hắn thật sự không hiểu Ôn Bình vì sao phải nói như vậy, rõ ràng là ngay cả linh thiên cũng có thể làm ra, lại đi nói mình là một tên không học vấn, không nghề nghiệp. Đây chẳng phải là tự mình chơi chết mình hay sao?
Ngay khi hắn định tiếp tục biện giải cho mình thì Ôn Bình đã bước đến, vỗ lên vai hắn, cười cười.
Hoài Không bừng tỉnh đại ngộ, lập tức im miệng, sau đó ngoan ngoãn thối lui về bên cạnh Dương Tông Hiền, không tiếp tục giải thích nữa. Bất quá, hành vi của hắn trong mắt Mặc Nguyệt chính là “không còn gì để nói”.
- Thực buồn cười, lão phu vậy mà lại tin một tên mao đầu tiểu tử, Mặc Lâm, đem tiểu tử này ra ngoài chém cho ta, còn có cái gì mà Bất Hủ Tông, nếu đã không thuộc Bách Tông Liên Minh Hội, vậy thì diệt nó đi. Nghé con không sợ cọp, lão tử mà cũng dám lừa, vậy thì để cho hắn trả một giá lớn, kiếp sau có nghĩ đến cũng phải sợ.