Dạ Ma lóe lên ánh sáng tử sắc, bộ dáng Ôn Bình một tay sửa sang lại phần áo ở vai rơi vào ánh mắt mọi người, thấy một màn này, trong lòng bọn họ có chút kinh ngạc.
Ngay cả y phục mà Lê Không Sơn cũng không thể cào rách.
Cả đám nuốt nước miếng một cái, do dự không biết nên tiến lên hay không.
Bọn họ cũng chỉ là Luyện thể thập trọng, nhị trọng mà thôi, so với thực lực của Lê Không Sơn mà nói, kém hơn nhiều lắm. Mà theo lý từ xưa tới nay: Một tên Luyện thể thập tam trọng có thể đánh thắng nhiều tên Luyện thể thập nhị trọng, nhưng không có nghĩa là nhiều tên Luyện thể thập nhị trọng có thể thể đánh thắng một tên Luyện thể thập tam trọng.
Chênh lệch bày ở kia, Ôn Bình cũng đứng ở đó, vũ khí Dạ Ma vốn là của chấp pháp đường Kháo Sơn Tông hiện cũng nằm trong tay hắn.
Ba cái cùng một chỗ, để bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không ai nguyện ý đi lên đầu tiên, đều sợ Ôn Bình chơi liều, ra tay giết chim đầu đàn trước.
Lê Không Sơn thấy người bên cạnh không có ai đi lên, trong miệng không khỏi mắng một tiếng :
- Cơm mẹ nấu!
Trong lòng thầm hận mấy tên khốn kiếp này, bình thường, mỗi khi hắn lấy được chỗ tốt từ Kháo Sơn Tông, hắn phân cho bọn chúng cũng không ít. Hiện tại bản thân xảy ra chuyện, cả đám lại đứng đó xem kịch, đây là đại bản danh của bọn họ đấy sao?
Lúc này, tiếng cười khàn khàn của Mặc Nguyệt truyền đến, Lê Không Sơn giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy tới.
Một tay kéo lấy cánh tay gãy, dùng khí phong bế kinh mạch.
Tay thì có thể tùy thời chữa, thế nhưng hôm nay không tận mắt thấy Ôn Bình bị giết, hắn thực không nuốt nổi cục cức này...à, cục tức này!
Mặc Nguyệt sau khi cười xong, mở miệng :
- Thú vị, thú vị! Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy. Xem ra nói bất học vô thuật căn bản là giả. Khó trách có thể bình tĩnh đứng ở đây, xem lời nói của lão phu như là gió thổi ngang tai.
Nét mặt Ôn Bình vẫn như trước, không biểu cảm gì, ngược lại tìm một cái ghế ngồi xuống, hướng về phía Mặc Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Mặc Nguyệt, ngươi biết không? Con của ngươi, cũng chính là Mặc Lâm hội trưởng bỏ ra mười vạn kim, còn tự thân lên Bất Hủ Tông thỉnh ta, ta mới đáp ứng cứu ngươi một lần. Đáng tiếc, ngươi không biết trân quý cơ hội duy nhất này.
- Hừ, tuổi còn nhỏ, lại dám dùng khẩu khí như thế nói chuyện với ta, thực sự là chán sống rồi. Sau khi nhìn thấy thực lực của ngươi, ta càng tin chắc là Lê Không Sơn nói đúng, ngươi căn bản là không hiểu gì về dược thiện. - Mặc Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Nếu thế gian này có một thiên tài mang thiên phú dị bẩm, có thể tuổi nhỏ đã có thực lực mà người khác phải mất nửa đời tu hành. Như vậy, trời cao lại cũng không cho hắn thiên phú khác, bởi vì thượng thiên công bằng, cho ngươi cái này thì ngươi sẽ mất cái khác, lấy đi của ngươi thứ này thì ngươi sẽ có một thứ khác.
Sau khi Mặc Nguyệt nói xong, Ôn Bình chỉ cười không nói, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng bệch của Lê Không Sơn.
Mặc Nguyệt nói tiếp:
- Nếu là ngươi nghĩ lấy thực lực của bản thân hiển lộ, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội thì ngươi sai rồi. Nhi tử của ta có lẽ sẽ làm vậy, nhưng lão phu xưa nay không cho kẻ mạo phạm ta có cơ hội thứ hai.
Lời vừa dứt, Mặc Nguyệt từ trong ngày ngực lấy một cái lệnh bài đỏ như máu.
Ầm!
Đập nó trên bàn vuông?
Theo đó, Mặc Nguyệt còn nói:
- Ai có thể giết hắn, vị trí tân nhiệm tuần sát sứ Đông Hồ chính là của người đó!
Người trong phòng sau khi nhìn thấy lệnh bài màu đỏ này, ánh mắt lóe lên sự khát vọng mãnh liệt, lúc nhìn lại Ôn Bình, đã không còn e ngại như lúc trước.
Có lẽ bọn họ sợ súng bắn chim đầu đàn, nhưng mà vị trí tuần sát sử đủ để họ quên đi sinh tử. Tuy nói mạng sống là thứ quan trọng nhất, nhưng có khi lòng tham sẽ khiến ta liều sinh liều tử.
- Tuần sát sứ, ta muốn!
- Là của ta!
Mọi người nhất thời ùa lên, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng cười ghê rợn.
Khặc!
Khặc!
Khặc!
Ba tiếng cười âm lãnh vừa dứt, một đầu chó vàng xuất hiện ngoài cửa, từng bước từng bước đi tới trước đám người.
Là một con chó, thế nhưng ánh mắt của nó, lại giống như lúc Ôn Bình đối mặt tất cả mọi người - Cực kỳ lạnh nhạt.
Đám người thấy thế, lập tức nổi giận, bọn họ vốn cho rằng là có người xông vào, không nghĩ tới vậy mà lại nhảy ra một con cờ hó, lập tức muốn động thủ.
Lúc này, thanh âm của Ôn Bình lại lần nữa vang lên:
- Khuyên các ngươi một câu, sinh mệnh chỉ có một cái mà thôi!
Nhưng mà, bọn họ giống như là không nghe thấy hoặc là nghe không hiểu, đao kiếm trong tay giơ lên, hướng thẳng đến Ôn Bình.
Rất chi là muốn băm Ôn Bình làm chả cuốn.
Đúng vào lúc này, một cái bóng đỏ lướt qua, giống như là trường tiên ( roi dài), từ hư không xuất hiện quét qua phía trước Ôn Bình. Mục tiêu cũng không phải một người, cũng không chỉ hướng đến mấy tên chấp sự muốn làm thịt Ôn Bình.
Mà là muốn quét hết tất cả những thứ trên đường đi của nó.
Ý thức được nguy hiểm, trong lòng Mặc Lâm hoảng hốt, hai con ngươi hiện lên tinh quang, lập tức giậm chân, vọt thẳng đến trước mặt Giang Nguyệt Dạ, trực tiếp ôm lấy nàng nhào về phía góc phòng.
Oành!
Hai người đâm vào góc phòng, nhưng bởi vì tốc độ của Mặc Lâm quá nhanh, dư lực đem hai người đâm vào bên cửa sổ, trực tiếp oanh cửa sổ ra một cái động lớn, bay rớt ra ngoài, rơi vào bụi cây ở hậu viện.
Sau khi rơi xuống, hai người dán sát vào nhau, mặt cũng ghé sát lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Giang Nguyệt Dạ lập tức đỏ mặt, giống như là táo đỏ vừa mới chín, một cái tay vươn ra nhéo một bên hông của Mặc Lâm, sau đó thấp giọng mắng:
- Ngươi muốn làm gì?
Mặc Lâm vội vàng giải thích, sau đó chậm rãi thu hồi cánh tay đang ôm lấy Giang Nguyệt Dạ, nói:
- Quá nguy hiểm, ta chỉ có thể làm như vậy!
- Có cái gì nguy...
Giang Nguyệt Dạ chưa nói hết câu liền im bặt lại, nàng lơ đãng quay đầu nhìn, liền thấy gian phòng mà vừa nãy nàng còn đứng lúc này lại giống như bị đao chém vậy, tại trên vết cắt, tường đá lại giống như băng lạnh bị hòa tan.
Lỗ hổng kia rộng gần mét rưỡi, dài mười mét, để những người thấy cảnh này cũng nổi lên nghi hoặc.
Cùng lúc đó, những tên chấp sự kia cũng đình chỉ bước chân, một cơn gió nhẹ thổi qua, tất cả đều hóa thành từng khối than cốc, không hẹn mà cùng nứt ra từng mảnh, rơi xuống đất.
Cạch!
Một khối lại một khối sau khi rơi xuống, lại tiếp tục nứt ra, vỡ vụn, hóa thành một đống bột phấn đen sì, chẳng khác gì tro than.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn trong phòng.
Con người chỉ sợ những thứ mà họ không biết, những thứ không thấy. Nếu ngươi chưa hiểu câu nói này, ngươi thử nửa đêm ra nghĩa địa nằm ngủ thử xem, có thể ngươi không thấy cái gì, nhưng vì chính không nhìn thấy, mới khiến ngươi thấp thỏm lo sợ.
Trong phòng, Lê Không Sơn còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này hắn cũng nín thở, ngay thở mạnh cũng không dám. Ánh mắt nhìn Ôn Bình ngập tràn một phần sự sợ hãi, trong lòng sinh ra thoái ý.
Lúc này, hắn căn bản đã quên nhiệm vụ Hàn Chi Dư giao cho mình, cũng quên mất, lần này lợi dụng Mặc Nguyệt giết Ôn Bình chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi, kế hoạch còn lại còn chưa có áp dụng đâu.
Mặc Nguyệt ngồi tại ghế bành, tóc bị gió nhẹ thổi lay động, phủ lên nửa khuôn mặt, lờ mờ có thể thấy cặp lông mày nhíu chặt. Hắn nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt rơi vào trên thân con chó săn nhìn không có gì lạ đang đứng ở đằng kia.
Một bóng đỏ vút qua, những tên chấp sự kia đều chết hết.
Căn phòng bị mở ra một lỗ bự chà bá.
Lấy cảnh giới Thông Huyền Cảnh của hắn, có thể miễn cưỡng nhìn rađạo hồng mang kia là từ phía sau con chó săn xuất hiện .
Mặc Nguyệt trầm mặt lại, thật lâu không nói gì, lúc lại nhìn sang Ôn Bình, ánh mắt liền thay đổi, một lúc sau mới mở miệng :
- Tiểu tử, hôm nay ngươi giết người của Bách Tông Liên Minh Hội, ngươi cho rằng người sau lưng ngươi có thể bảo trụ ngươi sao?
- Có thể a!
Ôn Bình chỉ nói một chữ... được rồi, là ba chữ.
Theo sát, hắn đứng lên, ánh mắt lướt qua người Lê Không Sơn một vòng, lộ ra một nụ cười nhạt, thế nhưng lại để cho toàn thân Lê Không Sơn run rẩy, khi Lê Không Sơn còn chưa lấy lại tinh thần, Ôn Bình đã rời đi khỏi phòng.