Chương: năm tên mãnh hổ Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Tiếu Lạc không nghĩ tới Tôn Ngọc sẽ như thế, hắn cuối cùng cũng phải chấp nhận, ở bề ngoài đồng ý, đem tấm giấy nợ thu vào trong bóp tiền. Hắn lặng lẽ đánh giá cô bé này, vóc người có đường cong, khắp toàn thân tán lộ ra một luồng hoạt bát cùng khí tức thanh xuân, quần áo trên người nàng tuy rằng không phải là hàng hiệu, nhưng lại rất hợp với nàng, nói tóm lại, cảm giác của hắn với cô bé này cũng không tệ.
Mà Tôn Ngọc đồng dạng lén lút quan sát hắn, nam nhân này ưa nhìn, anh tuấn, đặc biệt con mắt của hắn, lại thâm thúy như bầu trời đêm, nhìn lâu, rất dễ khiến người ta lạc lối ở bên trong, đồng thời, nàng cảm thấy Tiếu Lạc vô cùng thần bí, có thể lấy mười vạn tài chính thắng được hơn 2 triệu, cao thâm nhìn không thấu.
"Tiếu Lạc ca, ngươi là làm sao biết xúc xắc sẽ mở ra bao nhiêu điểm?" Nàng tò mò dò hỏi.
Tiếu Lạc trả lời qua loa mắt: "Số may thôi."
"Vậy ta ngốc cùng Tiếu Lạc lâu như vậy, vận may có phải là cũng sẽ tốt hơn?" Tôn Ngọc nở nụ cười, mắt như hoa đào.
"Nên có thể chứ." Tiếu Lạc nói.
Hai người nhìn nhau, đều cười ra tiếng.
Nửa giờ sau, ở một toàn nhà chuyên môn cung cấp cho thuê phòng.
Kỳ thực nơi này đại đa số đều là tư nhân dựng lên, cách cục mỗi tòa nhà không phải rất tốt, làm cho người ta có một loại cảm giác ngổn ngang, hơn nữa phòng sát phòng các loại dây điện kéo loạn với nhau, hoàn cảnh thật sự rất kém cỏi.
"Ta đã đến."
Tôn Ngọc xoay người lại nhìn Tiếu Lạc, cảm giác trong lòng ấm áp.
"Ừ, lên đi, thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về." Tiếu Lạc nói.
Tôn Ngọc đưa tay: "Tiếu Lạc ca, đem điện thoại di động của ngươi cho ta."
Tiếu Lạc đối với nàng ấn tượng rất tốt, lấy điện thoại di động ra, đặt ở trên tay nàng.
Tôn Ngọc cúi đầu, cầm điện thoại di động bấm số điện thoại của chính mình, sau đó liền nhá máy qua, rồi đem điện thoại di động trả lại cho Tiếu Lạc, ở điện thoại của mình lưu lại dãy số của Tiếu Lạc, nở nụ cười: "Được rồi, như vậy chúng ta liền có phương thức liên lạc với nhau."
"Unm, gặp lại." Tiếu Lạc mỉm cười.
Tôn Ngọc gật gù, dặn dò: "Trên đường chú ý an toàn, lái xe chậm một chút ."
Tiếu Lạc nghe thấy đáp lại một tiếng, sau đó chạm rãi rời đi.
Tôn Ngọc đứng tại chỗ, mãi đến tận lúc không nhìn thấy bóng người Tiếu Lạc mới đi tiến vào trong hành lang, mặt đầy cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng, đi được một nửa đường liền dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra, đem số điện thoại của Tiếu Lạc sửa chữa thành ‘đại chủ nợ’.
......
Tiếu Lạc rời đi khu nhà của Tôn Ngọc, liền gọi điện thoại cho Trương Đại Sơn, gọi hắn lái xe tới đón hắn.
Lúc này, bảy tám tên nam tử tiến lại đây, cầm trong tay côn bổng, trên mặt hung tàn, những người này trực tiếp vây Tiếu Lạc lại. Tiếu Lạc nhận ra, những này chính là người trước đang đánh đập đại bá Tôn Ngọc.
"Có việc?" Tiếu Lạc trầm giọng hỏi một câu.
"Tiểu tử, ngươi rất trâu, lấy 10 vạn không tới nửa giờ là có thể lật mười mấy lần, trong lòng giám đốc chúng ta rất khó chịu, gọi chúng ta lại đây xin ngươi chút máu, để người nhớ thật lâu, quản việc không đâu là cần trả giá thật lớn." tên trên trán có một vết sẹo nói.
Tiếu Lạc híp hai mắt lại, hừ nhẹ một tiếng: "Tâm tình ta cũng không tệ lắm, không muốn đánh nhau, các ngươi hiện tại liền rời đi, ta không làm khó dễ các ngươi."
Nghe lời này, đám lưu manh yên lặng nửa giây, sau đó cùng nhau cười to.
"Báo ca, xem ra cái tên này đầu óc có vấn đề, là bệnh thần kinh a, lại còn nói không làm khó dễ chúng ta." Một tên nói. "Ha ha ha. . . . . ."
Những người khác cười phá lên.
Tên có vết thẹo cũng cười to một hồi, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, hung tợn hạ lệnh: "Thịt hắn!"
Sáu bảy người giơ ống tuýp cùng bổng gỗ trong tay lên muốn đánh vào người Tiếu Lạc.
"Mụ nội nó, ta không ưa những tên này, lấy nhiều khi ít có bản lĩnh lắm ah."
Nhưng vào lúc này, một tiếng nói thô lỗ vang lên, mạnh mẽ để đám lưu manh dừng lại.
Tiếu Lạc nghe tiếng nhìn tới, năm tên như mãnh hổ đang nhàn nhã từ đằng xa đi tới, mỗi người thân cao một mét tám trở lên, chỉ có tên đi phía trước là hơi thấp một ít, đại khái 1 mét bảy mươi lăm, vóc người cũng cường tráng, nhìn như một tiểu Lữ Bố, bởi vì chỉ có hắn, bên trong cổ áo có thể nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng rất lớn, hắn tên là Đại Kim.
Tên mặt thẹo vừa nhìn thấy năm người này khí thế không nhỏ, cũng không dám coi thường làm bừa, hỏi: "Huynh đệ, lăn lộn ở đường nào thế? Long bang làm việc, cũng đừng tự tìm phiền phức!"
Long bang?
Tiếu Lạc nhíu mày, luôn cảm thấy hai chữ này rất quen tai, thoáng vừa nghĩ, nhớ ra rồi, người lần trước khống chế tiểu hài tử đi ăn xin là người của Long bang.
"Đùng ~"
Đại Kim giơ tay tát một cái, quật ở trên mặt tên mặt thẹo.
Một tát này vô cùng rắn chắc, không hề nửa điểm nương tay, âm thanh lanh lảnh dễ nghe, đánh tới nỗi tên mặt thẹo phải bối rối, bởi vì... lòng bàn tay đánh đến quá đột nhiên, không có dấu hiệu nào báo trước, hoàn toàn không kịp đề phòng a, ai cũng không nghĩ tới, người này sẽ xuất thủ đánh người.
Tiếu Lạc nhíu mày, khóe miệng hơi giương lên, trong lòng đánh giá một câu: "Thú vị!"
Nam tử lớn tiếng kêu: "Cái gì Long bang, lão tử nghe cũng không nghe qua, đừng tìm không dễ chịu? Chúng ta mặc dù là nông thôn đến, cũng không phải ngươi tùy tiện nói bậy vài câu là có thể doạ dẫm."
Tên mặt thẹo lắc lắc đầu, tới lúc này mới tỉnh hồn lại, trên mặt đau rát, để hai mắt của hắn đều sắp muốn phun lửa: "Con mẹ nó ngươi dám đánh ta?"
"Hắc. . . . . . Đánh ngươi làm sao vậy, đánh ngươi là bởi vì ta coi trọng ngươi, đánh ngươi là bởi vì ngươi làm ra chuyện nên đánh, đánh ngươi là bởi vì ngươi nhìn lén Phong Vương quả phụ sát vách. . . . . . Ở. . . . . . Tắm. . . . . . Tắm. . . . . ."
Tên nam tử khí khái hung hồn nói, nói xong lời cuối cùng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn ý thức được chính mình càng nói càng không đúng, thật giống nói đến tự cái trong thôn đi tới, không khỏi gãi gãi sau gáy, mắng, "Mụ nội nó, làm sao kéo tới Vương quả phụ rồi hả ?"
"Phong ca, nhìn lén Vương quả phụ rửa ráy chính là ngươi a."
"Đúng vậy Phong ca, ngươi làm sao đem quái sự của mình nói ra."
"Cũng còn tốt người nơi này không quen biết chúng ta, bằng không liền mất mặt ah."
Bốn đồng bạn cười lên tiếng phụ họa nói.
Tên nam tử mặt đỏ lên, vội ho một tiếng, lớn tiếng nói: "Ném cái cầu, nhìn lén Vương quả phụ rửa ráy tính là gì, ta khi còn bé cùng Hồng Hồng cởi quần áo rửa ráy, còn sờ soạng tiểu muội muội của nàng."
"Phong ca, lợi hại lợi hại, khâm phục khâm phục!"
"Khó trách lúc chúng ta rời đi ánh mắt Hồng Hồng nhìn ngươi có chút là, nguyên lai các ngươi đã tư định chung thân khi còn bé a."
"Ta Phong ca liền một chữ, Trâu bò, ha ha ha. . . . . ."
Bốn người ánh mắt hiện ra vô tận sùng bái, giơ ngón tay cái lên khen không dứt miệng. Trang 51# 2