Năm người nhìn chằm chằm Tiếu Lạc, thật giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Tiếu Lạc lúc này nghĩ được một người, cười hỏi: "Các ngươi là do Hoa Hải Phong phái tới ?"
Một tháng trước, hắn cũng có chút va chạm với Hoa Hải Phong.
"Cái gì Hải Phong sông núi gì, không quen biết!"
Phong Vô Ngân bọn họ không có bao nhiêu phản ứng, hiển nhiên là không hề nhận thức đối với Hoa Hải Phong, hắn nhìn chằm chằm Tiếu Lạc, nhếch miệng lên nói, "Đại huynh đệ, ngươi là chúng ta mục tiêu của chúng ta, ngày hôm nay ngươi gặp chúng ta là coi như vận may của ngươi không tốt."
"Thật sự muốn đấu võ?"
Tiếu Lạc thở dài một tiếng, nói thật ra thì, hắn hiện tại cũng không biết vận may của mình có tốt hay không nữa.
Ánh mắt Phong Vô Ngân lạnh lẽo, chạm rãi đi tới vài bước: "Tiểu Ngũ, động thủ!"
"Phong ca, ngươi sao không động thủ?" Tên có đôi mắt Báo không hiểu hỏi.
Phong Vô Ngân giận tím mặt, vỗ mạnh một cái: "Ta là lão đại, nào có chuyện lão đại tự mình động thủ, đừng phí lời, mau mau lên cho ta!" "Nha. . . . . ."
Bốn tên mãnh nam gầm rú một tiếng, quơ nắm đấm hướng về Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc không chút hoang mang, trên mặt từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì một nụ cười tuyên cổ bất biến, một giây sau, thân thể đột nhiên động, mũi chân chỉ xuống mặt đất, im hơi lặng tiếng, nhanh chóng như gió, thân thể nghiêng lâu thủ thế chờ đợi bắn hướng trên không, xoay 180 độ một cách hoa lệ, vượt qua hai mét, chân phải nhìn rất mảnh khảnh từ một góc độ xảo quyệt quét ngang tới.
"Oành oành ~"
Nương theo hai tiếng vang trầm, lúc này có hai tên tên mạnh mẽ bay ra ngoài.
Ồ?
Phong Vô Ngân cùng hai tên tên còn lại cùng phát sinh một tiếng ồ ngạc nhiên, làm sao cũng không nghĩ được gia hỏa trước mắt nhìn như yếu đuối mong manh lại sẽ có lực bộc phát đáng sợ như thế.
Khóe miệng Tiếu Lạc khẽ nhếch lên giống như đang xem thường, không có một chút nào dừng lại, như một tia chớp màu đen lao tới hướng hai tên còn lại, lần thứ hai bắn ra, giống như một cơn lốc xoay bay vút qua, mũi chân vung lên, mang theo kình phong gào thết, mạnh mẽ đánh vào mặt của hai người này.
Hai người này phản ứng cũng không chậm, lúc này hai tay giao nhau bảo vệ khuôn mặt, tạo thành tư thế phòng thủ.
Thế nhưng lúc chân Tiếu Lạc quét trúng bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mãnh liệt như dời non lấp biển ập tới, hoàn toàn không chống đỡ được, thân thể lùi lại phía sau, lui ra tới bốn năm bước, cuối cùng vẫn là không có thể khống chế được ngã xuống đất, hai tay đau nhức, giống như đã bị phế bỏ.
"Mụ nội nó, ngươi làm sao lợi hại như vậy?"
Phong Vô Ngân rất là khiếp sợ, liền mấy hơi thở liền hạ gục toàn bộ bốn tên huynh đệ của hắn, đây cũng quá cường hãn đi.
Phải biết, bọn họ năm người đã từng vào núi Xích Thủ dung hai tay không đối phó với gấu chó, gấu chó hai ba trăm cân, bọn họ chỉ cần hai người là có thể đối phó được, cho rằng sau khi vào thành thì có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, kết quả nhận mối làm ăn đầu tiên, liền gặp một người thế biết đánh nhau biến thái như vậy.
"Cũng tạm được, so với ngươi thì lợi hại hơn một chút!"
Tiếu Lạc khiêm tốn cười, "Đúng rồi, ngươi không phải mới vừa nói lấy nhiều khi ít là không có bản lĩnh sao, vậy các ngươi đây là sao?"
Phong Vô Ngân mặt đỏ ửng, mạnh mẽ biện giải cho mình: "Chúng ta là thu tiền tài của người khác thay người ta làm việc, mục đích chính là đến bắt nạt, không có giống với đám người vừa nãy."
"Nha, như vậy a, ta thấy cũng đúng, ra tay đi!"
Tiếu Lạc nhíu lông mày, tuy rằng cảm thấy năm người này rất có ý tứ, nhưng phải đánh cho bọn họ phục mới được.
"Được, liền để ngươi biết sự lợi hại của ta!"
"Rống ~"
Phong Vô Ngân thu lại cười trên mặt, trong miệng phát ra một tiếng giống như mãnh hổ gầm rú.
Thiên Địa vắng vẻ, nguyên con phố như bị một cơn cuồng phong thổi qua, này một tiếng rống trở nên dày nặng, thê lương cùng hùng tráng.
Phong Vô Ngân cả người lộ ra một luồng khí tức dã thú, đạp bước lao tới, tung ra một quyền về phía Tiếu Lạc, chiêu thức không có chút hoa lệ nào, chỉ là một quyền đơn giản cuồng bạo hung mãnh, mang theo kình phong bức người.
"Có chút khí thế!"
Tiếu Lạc hừ nhẹ một tiếng, không lùi mà tiến tới, chân phải đi sau mà đến trước, giống như roi sắt mạnh mẽ hướng vào bụng Phong Vô Ngân, tốc độ không ngừng tăng vọt căn bản không cho Phong Vô Ngân thời gian phản ứng, một tiếng va chạm nặng nề vang lên Phong Vô Ngân bay ngược về sau.
Một chiêu, chỉ một chiêu, Phong Vô Ngân tiến công mãnh liệt như sóng lớn bị ngăn chặn trong chớp mắt! Thân thể Phong Vô Ngân như một viên đạn pháo bay về đằng sau, bất quá hắn mạnh mẽ thay đổi trọng tâm trên không trung, tiếp đất với thư thái một chân quỳ xuống đất, và giữ tư thế đó trượt ra phía sau hơn một thước mới dừng lại.
Hí. . . . . .
Bốn người khác hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tiếu Lạc toàn thânmột màu đen ánh mắt vô cùng tà mị, gian nan nuốt ngụm nước miếng, thời khắc này, hình tượng Tiếu Lạc trong lòng bọn họ như ngọn núi cao vĩ đại.
"Còn đánh không?"
Tiếu Lạc cân nhắc nhìn Phong Vô Ngân, hắn cũng không muốn hạ tử thủ, nếu không chỉ cần một cước kia, liền phế đi Phong Vô Ngân rồi.
"Đương nhiên phải đánh!"
Phong Vô Ngân rống lên vọt tới, như Liệp Báo nhảy lên không, toàn bộ thân thể như hóa thành một viên đạn pháo mãnh liệt, hung hăng trùng kích về phía Tiếu Lạc.
Dùng nắm đấm làm vũ khí, nắm đấm lao tới với tốc độ kinh khủng!
Chi ~
Mang theo một tiếng xé gió, tiếng rít gào lao về phía Tiếu Lạc càng ngày càng gần.
Bốn tên đồng bạn của hắn hưng phấn đứng thẳng thân thể, suýt chút nữa hét lên, bọn họ kỳ vọng Tiếu Lạc sẽ bị lão đại của bọn họ đánh bại.
Thế nhưng sự thực thật là tàn khốc, căn bản không phải là hình ảnh bọn họ kỳ vọng. . . . . .
"Oành ~"
Tiếng nổ nặng nề vang lên, nắm đấm của Phong Vô Ngân như đạn pháo rơi vào bàn tay của Tiếu Lạc.
Đồng tử của Phong Vô Ngân lập tức dãn ra, miệng thì há lớn, hắn cảm giác trọng quyền của mình như đánh vào bị bông không có chút tác dụng nào, sau đó bàn tay của Tiếu Lạc như bàn tay thép nắm lại tay của hắn.
"Sức mạnh hung mãnh, khí thế hùng hồn, hẳn là đã luyện qua với thú hoang trong rừng sâu, chỉ là chiêu thức quá cứng nhắc, không linh hoạt, đối đầu với người không hiểu còn có thể được, nhưng nếu đối đầu với người có chút hiểu biết về phương pháp tá lực đả lực, thì sẽ không có chút sát thương nào." Tiếu Lạc buông hắn ra, thân thể hắn bắn về phía sau.
"Nói hưu nói vượn! ! !"
Phong Vô Ngân giống như một con dã thú bị phát cuồng, lùi về rồi nhẩy vọt tới lần thứ hai.
Hắn nhảy lên rất cao, phần eo nàng với đầu Tiếu Lạc, nhảy lên trên không rồi xoay thân thể một vòng sau đó nương theo quét ngang một cước, một cước này đánh thẳng vào đầu Tiếu Lạc.
Lần này nếu thật sự va chạm, chỉ sợ nếu là một con trâu cũng bị quật ngã!
"Được, Tốt!"
Tiếu Lạc cười to, dịch bước chân một chút, tránh thoát một cước hung mãnh của Phong Vô Ngân, sau đó tay phải hóa trảo, ưng trảo bắt được mắt cá chân của hắn, ngay lập tức đẩy vai về phía trước, xoay tròn tại chỗ360 độ, sau đó vứt tên này bay ra ngoài.
Hai tên đồng bạn của Phong Vô Ngân không tránhkịp, bị Phong Vô Ngân đang bay giống như đạn pháo bay tới đập vào người ngã xuống đất, đau đến nỗi nhìn không được hét thảm.