Chương: Trao đổi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Giang Thành Quốc Tế Đại Tửu Điếm
Một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, tên đang nằm nhoài trên bụng một người phụ nữ ra sức cày cấy chửi rủa một tiếng, rất là không tình nguyện ngừng lại, tựa hồ rất lưu luyến thân thể nữ nhân, dùng sức đâm một hồi sau đó mới rút ra khỏi thân thể nữ nhân, trở mình, dựa lưng vào chỗ tựa lưng mềm mại, chính là Hoa Hải Phong mệt đến thở hồng hộc.
"Lão quản, con mẹ nó ngươi tốt nhất là có chuyện đứng đắn báo cáo, bằng không thiếu gia ta cho ngươi đẹp mặt." Hoa Hải Phong rất là tức giận khi bị cắt đứt khoái hoạt.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một có chút thanh âm già nua: "Thiếu gia, cái tên Tiếu Lạc xuất hiện!"
"Tiếu Lạc? Tốt, tìm hắn gần một tháng, hắn cuối cùng đã xuất hiện."
Hoa Hải Phong nhất thời tinh thần tỉnh táo, vội hỏi, "Ta cho ngươi tìm người phế hắn một cái tay, đến cùng có phế chưa?"
"Cái này. . . . . . Vẫn không có. . . . . ."
"Vẫn không có? Có ý gì?" Hoa Hải Phong nói.
Quản gia trả lời: "Vì không lưu lại phiền phức cho thiếu gia, ta cố ý tìm năm tên mới, thân thủ của bọn họ rất lợi hại, 20 tên bảo tiêu của tập đoàn cũng không phải đối thủ của bọn họ, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Hoa Hải Phong lạnh lùng nói.
"Chỉ là thực lực tên Tiếu Lạc càng cao hơn một bậc, năm người kia không có đánh lại người ta."
"Phế vật!"
Hoa Hải Phong sắp tức đến bể phổi rồi, "Lão tử cho ngươi hai trăm ngàn, ngươi liền tìm cho ta mấy tên phế vật như vậy? Con mẹ nó ngươi là não cứt ah?"
Quản gia mặt đỏ gay, bị mắng không đất dung thân, kỳ thực nào có hai trăm ngàn, hắn vơ vét mất 18 vạn rồi, cũng chỉ lấy ra 20 ngàn mà thôi.
"Nếu chuyện không hoàn thành, phải thu về hai trăm ngàn cho lão tử một phần cũng không được thiếu, thiếu một đồng tử lão lột da ngươi ra!" Hoa Hải Phong gào thét một trận, sau đó cúp điện thoại, tức giận đến từng ngụm từng ngụm thở dốc. Người con gái bên cạnh xinh đẹp như xà nữ quấn quanh hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cần cổ hắn.
"Hoa thiếu, chuyện gì làm cho ngươi tức giận như vậy?"
Âm thanh động long người, quyến rũ nam nhân tận trong xương tủy, "Có ta bồi tiếp, ngươi cũng không cần tức giận mà, tức giận hại đến thân thể."
Nghĩ đến bên mỹ nhân này, Hoa Hải Phong lộ ra một đạo dâm uế mỉm cười, đưa điện thoại di động tùy ý ném một cái, đưa tay, nắm cằm nàng: "Đại mỹ nhân nói rất đúng, tức giận hại đến thân thể, ta còn muốn muốn cùng mỹ nhân thâm nhập trao đổi một chút đây, khà khà. . . . . ."
"Chán ghét, Triệu Mộng Kỳ biết thì sao, sẽ giết ta đó?" Nữ nhân cười khanh khách nói.
Hoa Hải Phong vung tay lên: "Khỏi nói con tiện nhân kia, suốt cả ngày muốn lão tử với nàng đi làm kết hôn, nằm mơ đi, cũng không nói nàng xứng hay không xứng tới ta, vừa mới bắt đầu thì còn có chút cảm giác mới mẻ ta còn dụ dỗ nàng, hiện tại ta muốn chán ngấy rồi, nếu chọc cho lão tử không vui thì trực tiếp liền quăng nàng ta đi, nếu như dám dây dưa không bót, ta gọi mấy cái anh em tốt tới đồng thời thay phiên nàng!"
"Hoa thiếu quá xấu nha, vậy ngươi sau này chơi chán ta, có thể hay không cũng đối với ta như vậy?" Nữ nhân ngoác miệng ra, giả vờ cả giận nói.
Hoa Hải Phong vươn mình đè lên: "Làm sao biết chứ, ngươi đẹp đẽ gấp mười gấp trăm lần so với tiện nhân kia, còn hiểu Hấp Tinh Đại Pháp, coi như chơi ngươi cả đời ta cũng sẽ không chán."
"Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, ngươi vẫn chưa tin ta sao, khà khà khà. . . . . ."
Đại đầu binh áp sát vào, dùng sức đỉnh đầu đi tới phía trước, cả cây đi vào, một cuộc chiến nam nữ không có khói thuốc súng màn mở lần thứ hai.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh, Tiếu Lạc trong lòng đã có quyết định.
"Ngươi ở đây chờ ta."
Đi tới Sùng Thiện Các tổng bộ, Tiếu Lạc đi xuống xe, để Trương Đại Sơn chờ đợi ở đây.
"Ngươi đã quyết định xong chưa, là tiếp thu hay không tiếp thu?" Trương Đại Sơn còn gấp hơn so với hắn, dù sao nó cũng có quan hệ đến tiền đồ của hai người.
Tiếu Lạc nhấc lông mày: "Xem như là tiếp thu, cũng coi như là không chấp nhận."
"Mẹ tên bát đảm, hoàn toàn nghe không hiểu, ngươi có thể nói chuyện cẩn thận không?" Trương Đại Sơn ngơ ngác không hiểu.
"Đừng nóng vội, ngươi ở đây chờ ta đi ra là được rồi."
Tiếu Lạc chạm rãi, đi vào toà nhà cao tầng.
......
Sở Vân Hùng đang ở phòng khách chờ hắn đến từ lâu.
Giày Tây, lông mày rậm mà chỉnh tề, một đôi mắt có thần, bộ ngực rộng lớn, thân thể lẫm nhiên.
Cười tủm tỉm nhìn Tiếu Lạc ngồi ở đối diện: "Tiểu Lạc, ngươi nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ được rồi."
Tiếu Lạc đem một tấm giấy A4 có mấy dòng chữ đưa tới trước mặt Sở Vân Hùng.
Sở Vân Hùng cúi đầu vừa nhìn, lông mày nhất thời nhíu lại: "Giấy nợ?"
Trên giấy A4 rõ rõ ràng ràng viết Tiếu Lạc ngày nay hướng về Sở Vân Hùng ông chủ Sùng Thiện Các mượn sáu trăm triệu, người vay, cùng với người cho mượn, ngày đều viết rất rõ ràng, kỳ hạn là một năm, lợi tức hàng tháng cũng có, ký tên là Tiếu Lạc, đồng thời, dùng mực đóng màu đỏ dấu dấu ngón tay lên.
Một tấm giấy nợ phi thường tiêu chuẩn! "Ngươi đây là?" Sở Vân Hùng khuôn mặt nghi hoặc.
Tiếu Lạc cười cợt: "Sở tiên sinh, ngươi bỏ ra năm trăm triệu thu mua Lạc phường, mà ta, muốn bỏ sáu trăm triệu mua lại Lạc phường."
"Hả?"
Sở Vân Hùng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén lên, "Ngươi nghĩ muốn nói chuyện làm ăn với ta?"
Tiếu Lạc khơi dậy đặc tính thương nhân của hắn.
Tiếu Lạc gật gù: "Theo ta điều tra ước định, Lạc phường hiện tại mỗi ngày hao tổn ba trăm ngàn, có thể nói, nó là củ khoai lang bỏng tay, ai cầm nó cũng sẽ không thoải mái."
Đồng thời đưa tới một phần báo cáo liên quan tới hao tổn của Lạc phường cho Sở Vân Hùng.
Sở Vân Hùng mở ra nhìn qua, sau đó nhìn lên: "Nếu Lạc phường là củ khoai lang bỏng tay, vì sao ngươi muốn mua lại nó?"
"Bởi vì ta có tự tin để nó Đông Sơn tái khởi."
Tiếu Lạc thản nhiên nói, trong lời nói đều lộ ra một sự tự tin cường đại.
Sở Vân Hùng hai mắt híp lại, kỳ thực mua lại Lạc phường cũng là muốn giúp tên đáng thương kia một chút mà thôi, coi như là hắn, cũng không có nắm trắc để Lạc phường quật khởi lần thứ hai, mặt khác, hắn còn muốn lợi dụng Lạc phường lưu Tiếu Lạc lại, từ đây để cho hắn sử dụng, trở thành phụ tá đắc lực cho hắn, còn Tiếu Lạc có thể để cho Lạc phường đứng lên hay không, nó không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Chỉ là, hắn cũng không coi trọng Lạc phường, Tiếu Lạc lại còn nói có lòng tin để nó Đông Sơn tái khởi, làm khơi dậy sự kiêu ngạo trong hắn.
"Lạc phường cũng không phải chỉ cần vấn đề danh dự, nhà xưởng cùng nhân viên quản lý đều tồn tại vấn đề, mặt khác nó còn có một đối thủ cạnh tranh cường đại, ngươi thật sự có tự tin để nó cải tử hồi sinh?" Sở Vân Hùng nhìn Tiếu Lạc nói.
"Ta có thể không cần trả lời vấn đề này đi, ta hiện tại chỉ muốn biết, Sở tiên sinh có nguyện ý hay không bán Lạc phường cho ta?" Tiếu Lạc nói.
Hắn dã tâm rất lớn, nếu muốn Lạc phường, vậy sẽ phải nắm toàn bộ Lạc phường.
Sở Vân Hùng mỉm cười nói: "Ta bỏ năm tram năm ngươi triệu thu mua Lạc phường, ngươi bỏ sáu trăm triệu muốn đem nó mua đi, ta kiếm 50 triệu, xem ra ta nên đáp ứng, hơn nữa tổng hợp hiện trạng Lạc phường, ta cũng không có lý do không đáp ứng, nhưng là, ngươi cho ta cũng không phải sáu trăm triệu, mà là một tấm giấy nợ, giống như nằm há mồn đợi sung rụng vậy nhỉ."
Tiếu Lạc hơi nhíu mày, đi tới nơi này, hắn đãi chuẩn bị tâm lý, Sở Vân Hùng nếu đáp ứng, hắn liền tiếp thu Lạc phường, bởi vì đối với hắn mà nói nó là một phần khiêu chiến, có thể tạo nên ý chí khiêu chiến của hắn; Sở Vân Hùng nếu không đáp ứng, vậy cũng không liên quan, hắn chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra nên làm gì, một ngày nào đó sẽ nghĩ tới mình nên làm gì.