Chương: Phiền toái lớn Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Đây là ngươi đang nói xấu, bịa đặt, là không có trách nhiệm!"
Nguyên bản Lý Tử Manh đang thất kinh nhưng khi nghe Trần Kiến Bách nói, nhất thời cau long mày lại, xông lên chỉ vào Trần Kiến Bách lớn tiếng chỉ trích.
"không có trách nhiệm? Vậy thì sao ha ha!"
Trần Kiến Bách cười lạnh một tiếng, "Đừng nói là các ngươi, mà ngay cả ngôi sao màn bạc cũng không dám hung hăng ở trước mặt chúng ta, chúng ta là người cầm cán dư luận, muốn làm hỏng danh tiếng của các ngươi dễ như ăn cháo, Lạc Phường là cái rắm gì, các ngươi là cái rắm gì, có điều. . . . . ."
Đôi mắt nhỏ hèn mọn đánh giá vóc người Lý Tử Manh, cười hắc hắc nói, "Nếu như Lý Bộ Trường có thể đáp ứng ngủ cùng ta, nói không chắc ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."
"Ha ha ha. . . . . ."
Những người khác cười phá lên, đùa giỡn nữ tử làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ngươi khốn nạn!"
Lý Tử Manh tức giận nghiến răng nghiến lợi, vừa thẹn vừa giận trừng mắt với Trần Kiến Bách.
Trần Kiến Bách không phản đối, tiếp tục trêu đùa: "Nếu như có thể chinh phục nữ nhân như Lý Bộ Trường, tuyệt đối là việc đáng hãnh diện nhất trong đời, khà khà. . . . . ."
Lý Tử Manh giận đến toàn thân run lên, tên Trần Kiến Bách quả thực là tên xấu xa, căn bản không xứng làm phóng viên.
"Nói thật hay!"
Lúc này, Tiếu Lạc đột nhiên vỗ tay một cái khen một tiếng.
Sau đó chậm rãi lấy bút ghi âm từ trong túi ra, nhấn nút mở lại đoạn ghi âm, liền vang lên tiềng Trần Kiến Bách vừa nói: Ta muốn viết như thế nào liền viết như thế đó, lão tử nói các ngươi độc chết người. . . . . .
Âm sắc rất là rõ ràng.
Trên mặt Trần Kiến Bách lúc này biến sắc, sau đó trợn mắt trừng mắt Tiếu Lạc: "Con mẹ nó ngươi dám âm ta?"
Tiếu Lạc không thèm để ý hắn, đem ghi âm bút đưa cho Lý Tử Manh, nói rằng: "Khống cần tố cáo hắn phỉ báng danh dự Lạc Phường chúng ta, chuyện này toàn quyền giao cho ngươi đi xử lý, ta chỉ có một yêu cầu, làm cho cả Giang Thành thậm chí là Hoa quốc đều biết chuyện này."
Đây là một thử thách đối với Lý Tử Manh, thử thách nàng có phải là người Cty Vị Lôi không, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là khôi phục danh dự của Lạc Phường, đây là lửa xém lông mày , chỉ có khôi phục danh dự mới có khách hàng tới cửa, bằng không Lạc Phường sẽ mãi mãi ở trạng thái lỗ vốn.
"Ạch, phải . . . . ."
Lý Tử Manh thụ sủng nhược kinh gật gù, đồng thời cũng bị thủ đoạn của Tiếu Lạc thuyết phục, thu lại bút ghi âm có thanh âm của Trần Kiến Bách, hoàn toàn có thể trở thành vật chứng quan trọng nhất trên tòa án, Trần Kiến Bách có một trăm cái miệng cũng không thể biện hộ được.
Chỉ là, Trần Kiến Bách làm sao có khả năng để bọn họ mang bút ghi âm rời đi!
Đúng như dự đoán, mười mấy bằng hữu của Trần Kiến Bách vây bọn họ lại, tạo thành bức tường người, chặn lại tất cả đường chạy trốn của bọn họ.
Trần Kiến Bách với khuôn mặt âm trầm nhìn Tiếu Lạc: "Tên khốn kiếp, ngươi muốn an đòn đây mà." phất tay, "Các anh em, lên, đánh hắn, đánh tới khi hắn xin tha mới thôi. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, Tiếu Lạc đột nhiên làm khó dễ, sai bước đi tới, như một cơn gió mang theo một uy thế cường đại, vai trực tiếp đụng vào lồng ngực của hắn. Chỉ nghe "Oành" một tiếng vang trầm thấp, Trần Kiến Bách như bị ô tô va trúng, hóa thành một viên đạn pháo bay vụt về phía sau, bay ra ngoài, cuối cùng té ở trên mặt đất cách xa ba bốn mét.
Đột ngột, không hề bất kỳ dấu hiệu nào, bạo phát mạnh mẽ, chấn động toàn trường!
Lý Tử Manh mở to con mắt, bất khả tư nghị nhìn những thứ này.
Nguyên bản mười mấy tên chuẩn bị động thủ với Tiếu Lạc tất cả đều sợ ngây người, nhìn Trần Kiến Bách ngã trên mặt đất rên la thống khổ, lại ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Tiếu Lạc, trên người trong nháy mắt tuôn ra một đợt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: chỉ va chạm đã đụng người ta bay xa ba bốn mét, cái tên này là quái vật ah?
"Các ngươi muốn ra mặt giúp hắn?" Tiếu Lạc cười tủm tỉm nhìn mười mấy tên hỏi.
Bị ánh mắt của hắn quét đến theo bản năng lắc đầu, bất an lui về phía sau một chút.
Tiếu Lạc lạnh giọng quát lên: "Tránh ra!"
Thân hình mười mấy tên run lên, lập tức nhường ra một con đường, Tiếu Lạc làm bọn họ kinh sợ hoàn toàn rồi.
Khi Tiếu Lạc đi tới một chút, Lý Tử Manh mới phục hồi tinh thần lại, nhìn mười mấy tên sợ hãi đang run rẩy, mà yên tâm đuổi theo Tiếu Lạc, bởi vì quá mức cấp thiết, hơn nữa còn đi giày cao gót, suýt chút nữa liền té rồi.
Mà cái tên Trần Kiến Bách đáng thương kia, giờ khắc này vẫn không cách nào đứng lên được, ngực đau đớn khó tả, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn vị trí, trong cổ họng phát sinh từng tiếng thống khổ, cả người đều nằm co giật.
......
Lý Tử Manh như thư ký đi theo phía sau Tiếu Lạc, nàng không ngừng đánh giá Tiếu Lạc, đánh giá ông chủ tuổi tác xấp xỉ với nàng, nam nhân thật bình tĩnh thong dong, trên người lộ ra một sự tự tin rất tự nhiên, hồi tưởng lại chuyện vừa mới rồi, cảm giác giống như nằm mơ, chỉ chạm cái liền đánh bay Trần Kiến Bách, làm kinh sợ mười mấy tên còn lại, cũng quá cường đại đi!
Tiếu Lạc đột nhiên bước chân xoay người lại.
Lý Tử Manh thiếu một chút liền đụng phải hắn, cũng may đúng lúc dừng lại, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau chút giữ khoảng cách với Tiếu Lạc.
"Lý Bộ Trường, ngươi đi về trước đi, ta còn có một số việc muốn đi xử lý." Tiếu Lạc nói.
"Tốt. . . . . . Tốt!" Lý Tử Manh gật gật đầu.
Tiếu Lạc căn dặn một tiếng: "Ngày mai thì bắt đầu ra tay lên án Trần Kiến Bách, có nội dung ghi âm này, ta tin tưởng Trần Kiến Bách sẽ có mấy năm tù."
Lý Tử Manh gật đầu: "Nhất định có thể, đây là không đánh mà đã khai rồi."
"Vậy cứ như thế đi, ngày mai gặp!"
Tiếu Lạc mỉm cười rồi chạm rãi rời đi, hắn kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là không muốn Lý Tử Manh phiền phức thôi, hắn cũng không hi vọng Lý Tử Manh phát hiện hắn ở khu vực kinh tế.
Lý Tử Manh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, mãi đến lúc không nhìn thấy mới đi lên xe.
Mạnh mẽ, thông minh, nhưng lại tàn nhẫn!
Tiếu Lạc tạo cho nàng chút ấn tượng, mà những ấn tượng này, đặc biệt Tiếu Lạc rất có mị lực, làm cho nàng càng nhận thức rõ them về hắn, là một nữ tử đã quen biết rất nhiều loại người mà cũng phải để tâm tới hắn.
......
Tiếu Lạc vốn định quay xe trở lại, lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, là số lạ.
"Ngươi mạnh khỏe, cho hỏi vị nào?"
"Là Tiếu Lạc đại ca sao? Ta là Phong Vô Ngân Phong huynh đệ, ta tên Tiểu Ngũ, Long bang có hơn 200 người muốn giết chúng ta, chúng ta ở Giang Thành chỉ biết một mình ngươi, ngươi có thể giúp ta một chút chúng không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng cùng gấp gáp. Phong Vô Ngân?
Tiếu Lạc hơi nhướng mày, một hồi lâu mới nhớ tới Phong Vô Ngân là ai, trong đầu hiện lên năm tên.
"Các ngươi làm sao không báo cảnh sát?"
"Báo, JC còn chưa tới, chờ bọn hắn đến nơi thì chúng ta đã bị chém chết rồi."
Tiếu Lạc quát khẽ một câu: "Các ngươi hiện tại ở nơi nào?"
"Bến tàu Giang Thành."
"Chịu đựng, ta lập tức đến."
Tiếu Lạc cúp điện thoại, nhanh chóng chặn một chiếc taxi, chạy hướng về bến tàu Giang Thành.
Đối với những người Phong Vô Ngân, hắn có loại cảm giác thân thiết không nói ra được, hay bởi vì đều là người từ nông thôn tới, hoặc giả có lẽ bọn Phong Vô Ngân không chịu thua, quyết tâm muốn xông ra một phen Đại Sự Nghiệp oanh oanh liệt liệt, vì thế hắn mới lưu lại phương thức liên lạc, hết sức cung cấp một ít trợ giúp cho bọn họ, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy bọn họ liền gặp phải phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái lớn.