Chương: Mạnh như thần Shared by: epubtruyendich.com === oOo === "Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi a, nếu đến rồi, thì vừa vặn tính luôn nợ mới nợ cũ một lượt, vốn tội ngươi không đáng chết, nhưng mà bây giờ thì hãy cùng này năm hãy đi cùng với năm tên này đi, khà khà. . . . . ." tên mặt thẹo nhìn Tiếu Lạc cười gằn.
Giang Hổ ngồi trên ghế lên tiếng hỏi: "Tiểu Báo, hắn là ai?"
"Hổ ca, hắn chính là cái tên thắng hơn 2 triệu ở song bạc chúng ta mà cảnh Đường chủ vừa mới nói." Tên mặt thẹo nói.
"A. . . . . . Đến rất đúng lúc mà!"
Giang Hổ dùng sức cắn cây kem, một bên vừa nhai vừa nói.
Tiếu Lạc liếc nhìn Giang Hổ quát lên: "Năm người này ta muốn, các ngươi có bao xa thì lăn bao xa!"
Chúng ta có bao xa thì lăn bao xa?!
Nghe lời này, hơn trăm người của Long bang đều sửng sốt, một tên gia hỏa một người một ngựa quát mắng hơn một trăm người bọn họ, đây có phải là đầu óc bị nước vào không?
Giang Hổ không nhịn được cười to, vì vậy mà ho khan: "Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ ah, yêu cầu chúng ta lăn, chỉ với ngươi, dựa vào cái gì?"
Tất cả mọi người Long bang đều cười to, trên mặt xuất hiện nụ cười xem thường.
sắc mặt bọn Phong Vô Ngân đầy lúng túng, không biết Tiếu Lạc rốt cuộc vi sao có dũng khí như vậy, đối phương hơn một trăm người cầm đao đó nha.
Mặt Tiếu Lạc không hề cảm xúc đứng ở phía trước, mái tóc đen không gió mà bay, đột nhiên, hai mắt của hắn trợn lên, phát ra hai đạo ánh sáng lạnh lẽo, thân thể hóa thành một tia chớp đen lao về phía tên mặt thẹo, cùng lúc đó, một con dao bầu trên đất bị gót chân của hắn hất lên, bay lên không trung, sau đó tinh chuẩn rơi vào trong tay hắn.
"Vù ~"
Dao bầu vẽ ra một quỹ tích hung hãn đến cực điểm, lưỡi dao cắt qua không khí, thân đao phát sinh từng đợt thanh âm rợn ngời, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, như là nước chảy may trôi.
"Phốc phốc phốc ~"
Đầu của tên mặt thẹo cùng sáu tên đứng gần đó đồng thời dọn nhà, như bảy trái banh da bay lên không trung, sau đó rớt xuống mặt đất, thân thể mất đầu ngã xuống, dòng máu nóng phun ra như ống nước bị bể, trong kho hàng chớp mắt tràn ngập mùi máu tanh.
Chỉ một đao, lập tức kinh sợ toàn trường!
Toàn bộ lưu manh của Long bang như hoá đá, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, vô luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Tiếu Lạc lại tàn ác quyết liệt như vậy, một khắc trước thì hiền lành như con cừu, một giây sau lại liền biến thành một đao phủ khát máu.
Năm người Phong Vô Ngân cũng mở to hai mắt, tâm thần ở vào một trạng thái không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nỗi khiếp sợ trong long bọn họ, không một ai trong bọn họ thể nghĩ Tiếu Lạc sẽ tàn nhẫn như thế, một lời không hợp liền giết bảy người, quả thực là trực tiếp tuyên chiến với hơn một trăm người Long bang.
Tiếu Lạc không để ý tới sáu tên khác đang đứng ở phụ cận bị dọa đến nỗi ngồi xuống đất sợ hãi vạn, ngẩng đầu quét về phía Giang Hổ, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích.
"Bằng cái này, có thể không?"
Khuôn mặt trắng bị muộn đỏ bới máu tươi, dòng máu trong tay hắn chảy xuống lưỡi dao, cuối cùng từ mũi đao rơi xuống đất, thời khắc này, trên người hắn tán ra một luồng sát khí nồng nặc, làm cho nhiệt độ cả kho bỗng dưng giảm xuống mấy phần.
Giang Hổ đứng lên, trên mặt lại không có chút xem thường nào, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hướng thủ hạ của mình ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiếu Lạc, nhẹ nhàng hạ lệnh: "Hai mươi tên đứng đầu len trước, giết hắn!"
Hắn không phải đang thăm dò, mà là cảm thấy hai mươi tên là đủ để giết chết Tiếu Lạc rồi, sẽ không có bất ngờ. "Giết!"
Hai mươi lưu manh của Long bang gào thét lớn giơ dao bầu nhào tới phía Tiếu Lạc, bọn họ không như nhựng thành viên của hội quán tán đả, mà là xã hội đen chính cống, dám chém dám giết, chắc chắn sẽ không lưu tình, sức chiến đấu không thể so sánh.
"Tiếu. . . . . . Đại huynh đệ, cẩn thận! ! !"
Phong Vô Ngân vì Tiếu Lạc mà toát mồ hôi lạnh lo lắng, vốn muốn gọi tên Tiếu Lạc, nhưng cảm thấy không thích hợp, nên đổi thành đại huynh đệ.
Ánh mắt Tiếu Lạc lãnh đạm, giống như là một con độc lang tràn ngập nguy hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mươi người đang xông lên, một giây sau, hắn cầm đao chủ động xông lên, giơ tay chém xuống.
Lưu manh của Long bang xông đầu tiên chỉ cảm thấy vai trái chợt đau nhức, quay đầu nhìn lại, toàn bộ cánh tay trái bị chém đứt từ bả vai xuống, máu tươi trào ra, còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm, ngực lại dính phải một đạp, sức mạnh kinh khủng tản ra từ bốn phía.
"Răng rắc ~"
Xương sườn gãy nát, toàn bộ thân thể lại như một viên đạn pháo mạnh mẽ bay về phía sau.
Ba tên lưu manh của Long bang lao tới sau đó cũng không thoát được, tiếng xương gãy "Răng rắc" vang lên liên tiếp ngã xuống đất lăn lộn, miệng phun máu tươi ngã xuống mặt đất, mà tên cụt taynắm dưới đấy cũng biến thành một bộ thi thể, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt nằm ở trong vũng máu.
Mấy tên tiếp theo cũng đổi sắc mặt, thế xung kích cũng yếu đi mấy phần.
Thể nhưng Tiếu Lạc không chút do dự, dung mãnh lao tới, như là mãnh hổ, mang theo uy nghiêm cùng sát khí đáng sợ nhằm phía những người này, dao bầu trong tay như nhận được hắn cảm hoá, phát ra chiến ý "Ong ong ong", lươi đao phát ra ánh sang chói mắt.
Không bao lâu sau, hai mươi người toàn bộ ngã xuống, tất cả đều gãy tay gãy chân, máu tươi nhộm đỏ mặt đất, hình ảnh thật là kinh khủng. . . . . .
Tiếu Lạc trên người nhuộm đầy máu tươi, hắn cầm đao đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén, lạnh lùng nhìn Giang Hổ, ngạo lạnh, miệt thị tất cả.
Ác ma, tuyệt đối ác ma!
Lưu manh của Long bang cảm giác được một luồng khí lạnh phát ra từ trong linh hồn, lông tơ cả người dựng thẳng lên, bọn họ không thể nào tưởng tượng được đây là một con người, chỉ cần không tới 5 phút liền chém giết hai mươi người bọn họ, thêm vào sáu người lúc trước, chính là hai mươi bảy người.
"Rầm ~"
Năm người Phong Vô Ngân sợ ngây người, gian nan nuốt một ngụm nướt bọt, đã sớm biết Tiếu Lạc rất mạnh, thế nhưng cũng không ngờ tới Tiếu Lạc lại mạnh như vậy, quả thực chính là Sát Thần lâm thế, quá khủng bố rồi.
"Tới đây!"
Tiếu Lạc nhấc theo dao bầu nhuốm máu, mũi đao chỉa xuống đất, lạnh lùng nhìn Giang Hổ nói.
Giết chóc làm hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn rốt cục ý thức được, nội tâm của mình có một con ma quỷ, đó là bản tính của hắn, một bản năng khát máu, thể chất Lính Đánh Thuê chi vương kích phát chó hắn cái bản năng này.
Đối mặt với khiêu khích của Tiếu Lạc, khóe miệng Giang Hổ khẽ giật.
"Gia đánh với ngươi!"
Rống lên một tiếng, nhấc lên Cửu Hoàn Đao xung phong lao tới, thề phải chặt đầu tên Tiếu Lạc để tế điện huynh đệ đã chết.
Lúc cách Tiếu Lạc xa ba bốn mét, đột nhiên thân thể tăng tốc, thanh Cửu Hoàn Đao không hề xinh đẹp nhưng lại chém xuống nhanh như gió, mang theo sát khí kinh khủng, chớp mắt liền đến, dường như muốn một chiêu kết liễu tính mạng của Tiếu Lạc.
Trên mặt Tiếu Lạc từ đầu đến cuối đều không hề có chút cảm xúc nào, thế nhưng sát khí trên người càng ngày càng trở nên nồng đậm, mái tóc bị đao phong thổi tung bay, trong nháy mắt khi Cửu Hoàn Đao của Giang Hổ sắp ập lên đầu, Tiếu Lạc nâng đao lao lên.
"Đương ~" Thanh âm giao chiến vang lên lanh lảnh tràn ra bốn phía, sức mạnh kinh khủng được phát ra từ hai thanh đao.
"Ca ~"
Dao bầu trong tay Tiếu Lạc vỡ thành hai mảnh, hắn lui về phía sau ra hai bước mới ổn định được thân hình.
Giang Hổ lại như bị một luồng gió mãnh liệt thổi tới, thân thể lảo đảo lui về phía sau, mãi đến khi bị lưu manh của Long bang đỡ lại mới miễn cưỡng dừng lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tiếu Lạc, cánh tay cầm đao lúc này run kịch liệt, trong thơì gian ngắn không thể cảm giác được sự tồn tại của nó.