Chương: Làm sao nhịn Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Công viên tuy vắng vẻ, nhưng đối với việc Tiếu Lạc và Tôn Ngọc tới đây ăn khoai lang nướng mà nói, là vô cùng thích hợp.
Khoai lang nướng rất tốt, ăn tương đối ngon miệng, Tôn Ngọc mặc dù đang ở trước mặt Tiếu Lạc nên đặc biệt chú ý, như tư thế ngồi, như mỉm cười, nên cũng không dám tha ga quá, có thể nàng không chịu đựng được sự mê hoặc của khoai lang, sau khi lột vỏ, liền làm một mạch đem củ khoai lang ăn hết, mà củ trong tay Tiếu Lạc cũng chưa ăn được một nửa.
Nàng có chút xin lỗi nhìn Tiếu Lạc cười nói: "Có phải ta rất có hình tượng không?"
Tiếu Lạc lắc đầu, sự thẳng thắn của Tôn Ngọc là thứ cuôn hút người khác nhất: "Ăn khoai lang thì không cần bận tâm nhiều tới hình thức, hãy như khi còn bé, nướng xong liền ăn như hùm như sói."
Ánh mắt Tôn Ngọc sáng lên: "Nguyên lai khi còn nhỏ ngươi cũng ăn khoai lang a."
"Là người đi ra từ nông thôn, đều sẽ ăn qua." Tiếu Lạc nhẹ nhàng cười nói.
Tôn Ngọc gật gù, tò mò hỏi: " Tiếu Lạc ca các ngươi khi còn bé khoai lang nướng như thế nào, hay cũng như chúng ta dùng tảng đá làm thành một cái bếp, đem khoai lang đặt ở mặt trên mà nướng?"
"Không phải, ta khi còn bé lúc giúp người lớn thổi lửa nấu cơm, lén lút đem khoai lang bỏ vào bên."
"Tại sao phải lén lút đây?" "Người trong nhà cảm thấy khoai lang nướng khá là bẩn, hơn nữa rất dễ bị cháy, nên ra lệnh cấm không cho chúng ta ăn khoai lang nướng, vì thế thường hay tranh thủ lúc người lớn không để ý mà bỏ khoai lang vào trong bếp." Tiếu Lạc nhớ lại chuyện khi còn bé, cũng là cảm thấy rất có lạc thú.
Tôn Ngọc nở nụ cười giống như ngân linh: "Xem ra Tiếu Lạc ca khi còn bé bởi vì nướng khoai mà lãng phí không ít khoai lang nha."
Tiếu Lạc lắc đầu một cái: "Lãng phí đúng là không có, khi còn bé chuyện gì cũng không hiểu, khoai lang nướng khi lấy ra cũng không làm sạch sẽ, mà nuốt hết vào trong bụng."
"A? Đây không phải là cái miệng sẽ đen sì sao?"
"Lúc đó sẽ không quản nhiều như vậy."
"Ừ, cũng đúng, khi còn bé tất cả mọi người cảm thấy khoai lang nướng vừa chơi vui lại ăn ngon, nên sẽ không quản nó có dễ cháy hay không."
......
Hai người một bên trò chuyện việc khi còn bé, một bên thì vừa ăn khoai lang, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua rất nhanh.
Sauk hi đưa Tôn Ngọc về đến cửa bệnh viện đã là bốn giờ sáng, khi chia tay, trong ánh mắt Tôn Ngọc rõ ràng lộ ra một tia không muốn xa rời, mãi đến tận lúc Tiếu Lạc khuất khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới chạm rãi trở về bệnh viện.
Đối với Tiếu Lạc mà nói, lần thứ hai gặp mặt Tôn Ngọc, để cảm giác của hắn với Tôn Ngọc thật lại tốt them mấy lần.
Đương nhiên, hắn cũng không biết Tôn Ngọc có phải là duyên phận của hắn hay không, trong lòng hắn hy vọng là đúng, nữ hài thẳng thắn như vậy rất hiếm thấy, hơn nữa nếu thật sự ở với nhau, thì thật sự phi thường thích hợp.
Không khí trong lành nương theo tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, một ngày mới lại đến.
Bọn Phong Vô Ngân đã tỉnh lại, nhưng thân thể còn suy yếu vô cùng, thấy Tiếu Lạc từ phòng ngủ đi ra, năm người liền đứng dậy hành lễ hướng Tiếu Lạc.
"Đều nằm xuống đi, chớ lộn xộn, mấy vết thương rất dễ bị dứt chị." Tiếu Lạc phất tay nói.
"Tiếu ca, cám ơn ngươi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đại ca ta."
Trong lòng Phong Vô Ngân rất nể phục Tiếu Lạc, sau đó nhìn bọn Tiểu Ngũ kêu lên, "Mau gọi đại ca."
"Đại ca!" bốn người Tiểu Ngũ cùng hô lên.
Trên mặt Tiếu Lạc xuất hiện một tia hắc khí, đại ca gì, coi hắn là thành lẫn vào H xã hội rồi hả ?
Lúc này, Trương Đại Sơn mới vừa ở trong cầu tiêu thả bom sinh học đi ra, một bên kéo quần vừa nói: "Mẹ nó, gọi cái gì đại ca, lão Tiếu là lão bản lớn, không phải là lão đại xã hội đen, lại nói, gọi đại ca không cảm thấy khó chịu sao? Hơn nữa còn vô cùng quê mùa."
Phong Vô Ngân có chút lúng túng nhíu mày: "Vậy hay là gọi Tiếu ca đi, như vậy khá là thân thiết."
"Gọi Tiếu ca hoặc là Tiếu Tổng cũng có thể." Trương Đại Sơn vỗ vai Phong Vô Ngân.
"Đại Sơn, mấy ngày nay ngươi hãy nghỉ ngơi, sinh hoạt thường ngày của bọn họ liền giao cho ngươi, ta đi công ty."
Tiếu Lạc dặn dò một câu, chạm rãi rời đi, lúc đi tới trước cửa lại dừng lại xoay người, "Đúng rồi, bọn họ mất máu quá nhiều, mua nhiều đồ bổ máu gì đó đi, ngươi cũng thuận tiện bồi bổ, đừng có gương mặt thì mập mạp, thân thể thì gầy gò đến mức không ra hình thù gì, xa xa nhìn sang, còn tưởng rằng đầu của ngươi là trái bong bóng."
Nghe nói như vậy, trong lòng Trương Đại Sơn cảm thấy có ngàn vạn con ngựa chạy qua, mua đồ bổ là mua cái gì, vì sao hắn phải đi mua?
Có điều Tiếu Lạc đã rời đi, hắn muốn phát tác cũng không được.
"Trương ca, chúng ta mấy ngày nay chưa từng được ăn một bữa ngon, phiền phức Trương ca nhiều thịt một chút." Phong Vô Ngân thèm ăn chảy nước ròng ròng,
Khe nằm!
Các ngươi cũng không có chút khách sáo nào vậy! Trương Đại Sơn khỏi nói quá biệt khuất mà, làm bảo mẫu của năm đại lão gia, quả thực khiến người ta nổi nóng.
Lạnh lùng nói: "Có muốn hay không cho các ngươi thêm chút đuôi heo, ngưu tiên?"
"Muốn muốn, ta nghe ta cha nói, ăn nó rất bổ."
"Đúng vậy a, nó rất bổ nha."
"Nếu có JJ của voi thì tốt hơn, ăn vào nhất định có thể làm chúng ta lập tức sinh long hoạt hổ."
Bốn người Tiểu Ngũ rất là hưng phấn, bọn họ chỉ có nghe nói qua những thứ này rất bổ, lại không chân chính hưởng dụng qua, không vì cái gì khác, vị của những thứ này quá nồng, bình thường không dám ăn đâu, nhưng tình huống bây giờ quá đặc thù, cái gì ... bổ liền ăn cái đó, còn quản cái rắm gì nữa.
Phong Vô Ngân nghe xong càng đại hỉ, nhìn Trương Đại Sơn cười nói: "Vậy làm phiền Trương ca rồi."
Ta ngất DCMN!
Trương Đại Sơn có loại kích động đến phát điên, nghĩ thầm: lẽ nào bọn họ nghe không ra hắn đang nói nói mát sao? Mẹ kiếp bọn này!
"Năm người các ngươi không biết xấu hổ mà!"
Mạnh mẽ bỏ lại một câu, mặc quần áo tử tế liền đi ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn, nếu Tiếu Lạc muốn hắn chăm sóc tốt những người này, hắn đương nhiên sẽ làm thật tốt.
"Tiếu Tổng, nghe nói ngươi để Lý Bộ Trường khởi tố tên phóng viên Trần Kiến Bách?" Hứa Quan Tùng vừa vào phòng làm việc của Tiếu Lạc liền vào thẳng chủ đề, biểu hiện có chút kinh hoảng.
"Không sai!"
Tiếu Lạc thả tay xuống việc đang làm, ngẩng đầu nhìn phía hắn, "Có vấn đề gì không?"
"Nếu như tố tụng thành công đương nhiên không có vấn đề gì, danh dự Lạc Phường chúng ta sẽ được khôi phục, khách hàng trước đây cũng sẽ trở về một lần nữa."
Hứa Quan Tùng ngôn từ khẩn thiết nói, "Có điều vạn nhất thua kiện, danh dự Lạc Phường chúng ta sẽ xuống dốc không phanh, ta đã hỏi thăm được, cái tên Trần Kiến Bách đang động viên tất cả phóng viên, chuẩn bị chờ chúng ta thua kiện liền đả kích."
Tiếu Lạc cười cợt: "Hắn rất tự tin."
"Có Cty Vị Lôi làm chỗ dựa cho hắn, hắn đương nhiên có tự tin rồi. Tiếu Tổng, theo ta thấy hay là thôi đi, Lạc Phường chúng ta thật sự không thể chịu đựng một lần bị thương nữa đâu, hiện tại tuy rằng còn đang hao tổn, có thể mỗi ngày đều có khách hàng mới đi vào, rất nhiều công ty quen vẫn còn đang giao dịch với chúng ta, chỉ cần một thời gian nữa, chúng ta sẽ vượt qua."
"Chịu đựng? Làm sao nhịn?"
Tiếu Lạc không cách nào gật bỏ quan điểm của Hứa Quan Tùng, lạnh lùng nói, "Toàn bộ Lạc Phường trên dưới có năm sáu trăm người, năm sáu trăm người ăn - mặc - ở - đi lại toàn bộ dựa vào chúng ta, bên tài vụ chỉ còn 4 triệu, chỉ cần hai tháng là chúng ta phải đóng cửa, đặt ở trước mặt chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là sống, hoặc là chết!"