Chương: Đã từng Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Tiếu Lạc và Lý Tử Manh ngồi xuống khu vực tiếp khách của cửa hàng, uống một ly trà nóng.
Tôn Kiến Nam tiếp đãi khách hàng xong liền nhiệt tình tiến chạy lại hỏi: "Tiếu tổng, ngài có chỉ đạo hay kiến nghị gì cho chúng ta không?"
Trước đây hắn vẫn còn hoài nghi với Tiếu Lạc, hiện tại, hắn đã có hai trăm phần trăm tin tưởng vào tài năng lãnh đạo của Tiếu Lạc, bằng không Lạc Phường không thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà đứng lên lần thứ hai, đặc biệt lão tổng Phương Lỗi của Cty Vị Lôi cũng bị thua ở trong tay Tiếu Lạc, loại năng lực này, ưu tú tới mức hắn nghĩ Tiếu Lạc giống như là thần.
"Chỉ có một kiến nghị."
Tiếu Lạc hơi mỉm cười nói, sau đó nhìn Lý Tử Manh ở bên cạnh, "Cũng là yêu cầu với tất cả trưởng quầy." Lý Tử Manh liền lấy ra giấy cùng bút, muốn tỉ mỉ ghi chép những lời của Tiếu Lạc, để nàng tiến hành phổ biến và tuyên truyền tới tất cả cửa hàng.
"Trưởng quầy phải học và áp dụng nguyên tắc 5S để tiến hành quản lý." Tiếu Lạc nói.
Nguyên tắc 5S?
Không cần nói Tôn Kiến Nam ngơ ngác không biết gì, Lý Tử Manh cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Tiếu Lạc cười cợt, nói tiếp: "5S chính là Seiri (Sàng lọc), Seiton (Sắp xếp), Seiso (Sạch sẽ), Seiketsu (Săn sóc) và Shitsuke (Sẵn sàng).
Sàng lọc (Seiri): Tổng vệ sinh, sàng lọc và phân loại các sản phẩm đạt chất lượng còn hạn sử dụng, loại bỏ các sản phẩm sắp hết hạn hoặc kém chất lượng.
Sắp xếp (Seiton): Bố trí lại các khu vực sắp xếp khu vực cho gọn gàng, thực hiện ba định, định danh, định lượng, định vị. Quét sạch các vết bẩn và phòng ngừa ô nhiễm . . . . . ."
Tiếu Lạc chậm rãi giảng giải cho Tôn Kiến Nam và Lý Tử Manh về nguyên tắc 5S, lúc này có hai cô bé đi vào cửa hàng mua bánh bánh mì ngọt.
Các nàng ăn mặc rất thời thượng, vóc người đều rất tốt, một người trong đó tóc hơi uốn, thần thái sáng láng, mà một người khác thì xem ra trạng thái tinh thần không được tốt, sắc mặt hơi trắng, nhưng tướng mạo vẫn khiến rất nhiều nam nhân phải siêu lòng.
"Mộng Kỳ, vết thương giải phẫu trên người ngươi vẫn chưa hoàn toàn khép lại, thầy thuốc nói ngươi phải đặc biệt cẩn thận một chút." nữ hài tóc uốn nhắc nhở.
Là Mã Linh Nhi cùng Triệu Mộng Kỳ!
Triệu Mộng Kỳ lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta vừa nghe thấy mùi bánh mì nướng liền muốn ăn, chúng ta mau vào xem đi."
Mã Linh Nhi bĩu môi: "Ngươi có muốn ăn cũng không thể ăn a, ngươi bây giờ chỉ có thể uống nước cháo thôi."
"Không thể ăn thì đi vào ngửi thôi, ngửi thôi ta cũng hài long rồi." Triệu Mộng Kỳ cười nói.
"Chuyện này. . . . . . Được rồi, thật là potay.com với ngươi."
Mã Linh Nhi thỏa hiệp, "Có điều ngươi thật sự chỉ có thể đi vào ngửi thôi nha!"
"Ừ. . . . . ."
Triệu Mộng Kỳ gật gù.
Hai người cùng đi vào cửa hàng, đập vào mắt, là các loại các loại bánh ngọt làm hoa cả mắt, bánh mì kiểu Pháp, bánh cuốn ga tô, bánh mì, bánh pútđing,. . . . . . Chờ chút, càng nhìn càng khiến người ta muốn ăn, mới đầu Mã Linh nhi không cảm thấy đói bụng nhưng bay giờ cũng không nhịn được phải nuốt nướt bọt.
"Xem ngươi thèm kìa, muốn ăn thì mua đi!" Triệu Mộng Kỳ nói nàng một chút.
Mã Linh nhi tỏ thái độ kiên quyết phất tay nói: "Không được, vì duy trì vóc người, ta kiên quyết không thể ăn những thứ này."
"Ta trước đây cũng thường ăn ma, cũng đâu có mập đâu." Triệu Mộng Kỳ nói.
Nói xong, trên mặt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, bởi vì trước đây nàng đúng là rất hay ăn, chỉ có điều đều là do Tiếu Lạc mua cho nàng ăn, nàng nhớ rất rõ ràng, có một lần cùng Tiếu Lạc đi vào một cửa hàng Lạc Phường, lại phát hiện trên người chỉ có mười mấy đồng, cuối cùng phải chọn cái loại bánh ít tiền này, hai người chia nhau ăn.
Đoạn thời gian kia, thật sự rất vui vẻ!
Chỉ là, nàng đạ tự tay phá hủy mất cái ký ức đẹp đó rồi. . . . . .
Nghĩ đến đây, liền cảm thấy mũi bị nghẹn lại, con mắt đỏ lên.
"Mộng Kỳ, ngươi làm sao vậy?" Mã Linh Nhi quan tâm hỏi.
Triệu Mộng Kỳ dùng sức hít một hơi, nặn ra một vệt nụ cười: "Không. . . . . . Không có gì, đúng rồi Linh nhi, chữa bệnh cho ta hết 10 vạn là ở đâu ra?" Thời điểm nàng ở trên giường bệnh, trong mơ mơ màng màng lại giống như nhìn thấy Tiếu Lạc, lúc này muốn kiểm tra xem Linh nhi nói thật hay không.
"Không phải đã nói với ngươi sao, là ta mượn người trong nhà." ánh mắt Mã Linh Nhi có chút né tránh, nói dối mà, dù sao cũng hơi chột dạ.
"Nha"
Triệu Mộng Kỳ hơi cúi đầu, sau đó nói, "Nợ tiền của ngươi ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Không cần không cần, người nhà của ta không thiếu tiền . . . . . ."
Mã Linh Nhi càng nói càng là và không có sức, nào có ai không cần trả 10 vạn đâu, nàng hiện tại cảm thấy giấy làm sao gói được lửa, bối rối không biết phải nói như thế nào với Triệu Mộng Kỳ, có điều suy nghĩ một chút, liền quyết định thăm dò ý tứ của Triệu Mộng Kỳ đã, liền chuyển đề tài.
"Chờ ngươi sau khi khỏi bệnh rồi hãng nói tới chuyện tiền, là tỷ muội, ta không thể không nói với ngươi, ngươi sao lại tìm tên Hoa Hải Phong làm bạn trai a, loại Phú Nhị Đại thì một chút năng lực cũng không có, là cái loại ăn bám cha có tiền, ngươi xem hắn đi, ngươi ngã bệnh hắn ngay cả tới xem cũng không tới, quả thực là một tên xấu xa, nha không đúng, nói hắn là kẻ cặn bã mới đúng, hắn chính là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng."
Trên mặt Triệu Mộng Kỳ lộ ra một nụ cười đau khổ: "Linh nhi, không đề cập tới hắn nữa, chuyện đến nước này, ta cũng không trách ai được, chỉ có trách chính mình ngu xuẩn thôi, không nhịn được bị mê hoặc."
"Đừng nói như vậy, rất ít nữ nhân có thể chống lại sự cám giỗ của đồng tiền, ngay cả ta đi, nếu có một công tử nhà giàu có cầm mười mấy vạn ném cho ta, ta có cái gì cũng cho hắn hết."
Mã Linh Nhi dừng lại vần đề, sau đó sẽ chuyển tới Tiếu Lạc, "Được rồi, không nói cái này, nói một chút một về người này đi, Mộng Kỳ, ở lúc ngươi bị bệnh trong khi hôn mê, miệng ngươi đọc tên Tiếu Lạc rốt cuộc là ai vậy?"
Triệu Mộng Kỳ sững sờ, trong lòng cười khổ: ta ngất mà vẫn gọi hắn tên sao?
"Hắn là bạn trai cũ của ta, cũng là mối tình đầu của ta, hai chúng ta đều là tình yêu đầu, không có kinh nghiệm, lúc bắt đầu phát sinh rất nhiều chuyện cười, nhưng cũng có rất nhiều cảm xúc, bây giờ nhớ lại, đều là cảm giác ngọt ngào."
Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiếu Lạc, Triệu Mộng Kỳ liền cảm thấy rất vui vẻ.
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh, đi mưa không mang Ô, chỉ có thể đứng ở trạm xe buýt trốn mưa, nhưng chân nàng đau bước đi không nổi, Tiếu Lạc không nói hai lời liền cõng nàng trên lưng đưa nàng về ký túc xá; nhớ không rõ vì nguyên nhân gì, hai người cãi vã ở dưới cây, rồi ra về trong không vui. . . . . .
"Ngươi còn yêu hắn sao?" Mã Linh nhi hỏi.
Triệu Mộng Kỳ toàn thân run lên, tất cả hình ảnh hồi ức liền tan biến đi, nàng thê lương nở nụ cười, lắc đầu nói: "Ta không xứng với hắn."
"Không nên nói như vậy, có thể các ngươi còn có khả năng."
Mã Linh Nhi nắm chặt tay nàng, kích động nói, "Đi tìm hắn đi, biết đâu hắn còn yêu ngươi thì sao!"
"Không!"
Triệu Mộng Kỳ đột nhiên không kìm chế được hét lên nàng một tiếng lui về phía sau một bước, nhìn nàng sững sờ ở nơi đó, trên mặt lộ ra sự áy náy, "Xin lỗi, ta. . . . . ." nhắm mắt lại, thống khổ nói, "Ban đầu là ta từ bỏ hắn, ghét bỏ hắn vì hắn chị là một nhan viên, bây giờ ta có mặt mũi gì mà đi tìm hắn."