Chương: Đây là tình địch Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Lạc muội tên này ai vậy, mẹ nó, thật là lớn lối mà!" Trương Đại Sơn lớn tiếng ồn ào, bị Phó Quý Sinh hất rượu, tuy rằng Tiếu Lạc đã giúp mình trả đòn, nhưng cơn tức giận vẫn vùn vụt tăng lên, giống y như Tiếu Lạc, nếu mà đã nóng lên thi ngươi có là Ngọc Hoàng đại đế hắn cũng dám chỉ thẳng vào mặt mà chửi.
Người đàn ông trung niên lập tức trở nên tái nhợt.
Tiếu Như Ý hít vào một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn Trương Đại Sơn: "Hắn là chủ nhiệm khoa của chúng ta, Trương mặt đại ngươi đừng nói lung tung có được hay không?"
Tiếu Lạc nháy mắt ra dấu với Trương Đại Sơn, nói hắn không được liều lĩnh như thế, đừng làm cho muội muội của mình bị lúng túng.
Thấy Trương Đại Sơn yên tĩnh, Tiếu Như Ý tiếp tục mỉm cười với người đàn ông trung niên nói: "Chủ nhiệm, ngươi dàn xếp được mà, cầu xin ngươi mà!"
Hành vi sở trường của các cô gái—— làm nũng.
Người đàn ông trung niên cũng rất khó chơi, mặt dứt khoát quyết liệt nói: "Không được, đây là dạ hội bệnh viện, nếu như tất cả mọi người đều giống như ngươi mang thân nhân của chính mình và bằng hữu lại đây, chẳng phải là sẽ loạn cào cào lên sao, Như Ý, ngươi cũng là người lâu năm ở bệnh viện, ngươi phải là người làm gương cho mọi người noi theo chứ, quy định chính là quy định."
"Ai nha chủ nhiệm, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, ngươi mở một con mắt nhắm một con mắt không phải là xong rồi sao." Tiếu Như Ý nói.
"Nói cái gì cũng vô dụng, mau nói bọn họ rời đi!" Người đàn ông trung niên quát lên.
Phó Quý Sinh ở bên cạnh cũng đâm thọc: "Hà chủ nhiệm nói rất đúng, đây là dạ hội Trung thu của bệnh viện đa khoa, không phải con mèo a cẩu nào cũng có thể tiến vào."
"Mụ nội nó ngươi muốn chết phải không?"
Vừa nghe lời này, Phong Vô Ngân nổi lên, đưa tay một cái tóm chặt cổ áo của hắn, cơ hồ nhấc hắn lên không. Cả người đều bị thoát lực không làm gì được, năm tên đứng gần Phó Quý Sinh Hòa cũng biến sắc.
"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì? Buông tay, buông tay cho ta!" Phó Quý Sinh kinh hoảng thất sắc nói, bởi vì hắn phát hiện tay Phong Vô Ngân giống như một cái kẹp bằng thép tóm chặt cổ áo của hắn, hắn dùng lực giãy dụa cũng không nhúc nhích.
"Không buông tay ngươi có thể sao thế, có muốn hay không ta dạy ngươi biết nói tiếng người như thế nào?" Phong Vô Ngân vung bàn tay lên, hung tợn uy hiếp nói.
"Ngươi. . . . . ."
Phó Quý Sinh quả thực là vừa giận vừa sợ, đối mặt cới Phong Vô Ngân hung hăng như vậy, hắn không dám lỗ mãng.
"Tiếu Như Ý, ngươi xem một chút ngươi mang đây là loại người gì thế này, lưu manh vô lại, vừa nhìn là biết không phải là loại người đứng đắn, bảo an, bảo an. . . . . ." Người đàn ông trung niên thể hiện sự thất vọng với Tiếu Như Ý, sau đó gọi bảo an của khách sạn tới, chuẩn bị mạnh mẽ đuổi đoàn người của Tiếu Lạc đi.
"Chủ nhiệm, đừng kêu bảo an a, ai nha làm gì a đây là. . . . . ." Tiếu Như Ý gấp đến độ giậm chân.
"Như Ý tỷ, đây là thế nào?"
Lúc này, Tôn Ngọc mặc một bộ đồ múa đi tới từ phía sau hậu đài, cùng tới với nàng, còn có một vị nữ tử, trên người cũng mặc một bộ đồ múa, hiển nhiên là đang đợi lên sân khấu biểu diễn.
"Mau buông cháu trai này ra!"
Trương Đại Sơn mau mau gọi Phong Vô Ngân thả Phó Quý Sinh ra, bọn họ hiện tại đang đại biểu cho hình tượng của Tiếu Lạc, mỗi tiếng nói cử động đều phải chú ý, không thể để hình tượng của Tiếu Lạc ở trong lòng Tôn Ngọc bị giảm đi chút nào.
Phong Vô Ngân gật đầu, lui về vị trí của mình, ngồi trở lại vị trí lúc trước, sau đó trừng mắt nhìn Phó Quý Sinh uy hiếp, ý nói là còn dám mắng người, ta giết chết ngươi!
"Tiểu Tôn, chương trình đầu tiên là của các ngươi, không chuẩn bị ở phía sau đài, các ngươi chạy đến làm gì?" Người đàn ông trung niên tò mò hỏi.
Phó Quý Sinh sửa sang lại cổ áo một hồi, lộ ra một nụ cười chân thành nòi: "Ngọc ngọc, ngươi mặc bộ này thật là đẹp!" ằ Ý ể ếTôn Ngọc không để ý tới hắn, trực tiếp bỏ qua Phó Quý Sinh, nhìn Tiếu Lạc, sau đó nhìn người đàn ông trung niên nói: "Hà chủ nhiệm, bọn họ bằng hữu của ta và Như Ý tỷ, mời bọn họ tới là không phù hợp với quy định, nhưng ta hi vọng Hà chủ nhiệm có thể dàn xếp một chút."
Nghe nói lời này, người đàn ông trung niên cùng Phó Quý Sinh liền xuất hiện một vẻ mặt tế nhị.
Không chờ người đàn ông trung niên trả lời, Phó Quý Sinh cười ha ha: "Ha ha. . . . . . Ngọc ngọc, sao ngươi không nói sớm là bằng hữu của ngươi và Như Ý vậy, hại chúng ta còn tưởng là kẻ xấu trà trộn vào ăn uống chùa đây, ngươi xem việc này náo động đến." Vừa cười nhìn người đàn ông trung niên nói, "Hà chủ nhiệm, hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi mà, nếu là bằng hữu của ngọc ngọc, ở đây ăn một chút cơm canh cũng không có ảnh hưởng gì mà?"
Người đàn ông trung niên không nói gì dùng ngón tay Chỉ Phó Quý Sinh, nghĩ thầm: để ta đuổi bọn hắn đi cũng là ngươi, muốn lưu bọn họ tại đây cũng là ngươi, cuối cùng ngừi muốn làm cái gì đây?
"Hu uuhm!"
Ho khan vài tiếng, lấy ra uy nghiêm của chủ nhiệm, "Nếu Quý Sinh nói như vậy, vậy thì lưu lại đi, Như Ý, Tiểu Tôn, bọn họ là bằng hữu của các ngươi, các ngươi đại diện bệnh viện chiêu đãi tốt bọn hắn!"
"Cảm tạ chủ nhiệm!"
Tiếu Như Ý híp mắt cười khom lưng cảm tạ.
Người đàn ông trung niên vỗ vai Tôn Ngọc, chậm rãi rời đi.
Phó Quý Sinh cũng chưa đi, tầm mắt vẫn ở trên người Tôn Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc.
"Lão Tiếu, bằng vào kinh nghiệm bảy tám năm tán gái của ta, cháu trai này là có ý với Tôn Mỹ nữ rồi đó." Trương Đại Sơn nhỏ giọng nói ở bên tai Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc không có nói gì, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.
Ánh mắt Phó Quý Sinh nhìn Tôn Ngọc không giống như ánh mắt của người bình thường, chỉ cần không phải là người mù là có thể nhìn ra hắn yêu thích Tôn Ngọc, bằng không thái độ đối với bọn họ sẽ không chuyển biến nhanh như vậy.
"Ho khan một cái. . . . . . Bác sĩ Phó, các ngươi nên trở về bàn của mình chứ?"
Tiếu Như Ý có chút căm ghét nói, Tôn Ngọc là nàng giới thiệu cho thân ca của mình, đã bị nàng coi là đại tẩu tương lai, Phó Quý Sinh lại nhìn chằm chằm Tôn Ngọc như thế, làm trong lòng của nàng không được thoải mái.
"Ngọc ngọc, ngồi bên cạnh ca ca của ta đi!" Lôi kéo Tôn Ngọc ngồi xuống cạnh Tiếu Lạc.
Phó Quý Sinh phát hiện một chút manh mối, nhưng không có lý do tiếp tục ở lại, trở về vị trí của mình, sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện nữ hài mình thích lại mìm cười với tên hắt rựu vào mặt mình, thái độ như gió mùa xuân, khuân mặt tười cười vui vẻ như hoa nở mùa xuân.
Tình huống không đúng rồi!
Thời khắc này, trong nháy mắt hắn đã minh bạch, tên kia là tình địch của mình!
Thời khắc này, hắn hối hận như đứt từng khúc ruột, hắn lại giữ lại tình địch của mình!
Thời khắc này, hắn hận đến nghiến răng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì Tôn Ngọc nhìn tên kia với ánh mắt làm hắn phải ước ao ghen tị.
"Mẹ!"
Phó Quý Sinh phát điên mắng một tiếng, quặm mặt lại ngồi vào vị trí của mình.
"Phó ca, xem ra ngươi có đối thủ cạnh tranh rồi."
"Không nên hốt hoảng, chơ ̀ chút ngươi ở trên sàn nhảy bộc lộ tài năng, sau đó biểu lộ với nàng, ra tay trước thì chiếm được lợi thế."
"Đúng đúng đúng, chúng ta ở phía dưới phụ họa, để toàn trường người hô to ‘ đáp ứng hắn ’, Tôn Ngọc tuyệt đối sẽ đáp ứng ngươi, sau đó đêm nay ngươi có thể dẫn nàng lăn lộn trên giường rồi." Phó Quý Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy những người này nói rất có đạo lý, đem chén rượu trước mặt một hơi cạn sạch, sau đó gật đầu: "Đúng, liền làm theo các ngươi nói!"