Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 159: Chứng kiến

Chương: Chứng kiến
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Nhảy múa nhẹ nhàng như chim yến, bay lượn như chim trên trời, kỹ thuật nhảy quá uyển chuyển mỹ lệ. . . .

Màn vũ đạo của các được toàn trường vỗ tay ủng hộ, khi các nàng nhảy xong, tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

"Ca, ngọc ngọc nhảy thế nào?" Tiếu Như Ý có thâm ý khác nhìn về phía Tiếu Lạc.

Tiếu Lạc gật gù: "Cũng tốt!"

Trên mặt Tiếu Như Ý cười như hoa nở, giống như nàng được khen, bởi vì nàng rất rõ ràng, chữ tốt trong miệng Tiếu Lạc là rất có ý tứ.

"Nghe nàng nói, ngươi cũng có chương trình?" Tiếu Lạc tò mò hỏi.

"Vốn là có, như ta đã hủy, chuẩn bị chương trình này quá rườm rà , ta cũng không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình."

Tiếu Như Ý bỉu môi nói, "Đúng rồi ca, trước đây ta đã từng nói với ngươi, cô gái tốt như ngọc ngọc mà còn độc thân, ở trong bệnh viện
có rất nhiều người theo đuổi, tên Phó Quý Sinh là một người trong đó, hắn là tên theo đuổi kinh nhất, thường thường hay tẵng hoa cho
ngọc ngọc."

Nghe lời này, Trương Đại Sơn vỗ đùi một cái: "Ta đã nói rồi, cháu trai kia tuyệt đối là có ý với Tôn mỹ nữ mà."

"Dám cướp chị dâu của Tiếu ca, ta giết chết hắn!" Phong Vô Ngân uống một chén rượu, nghiêng đầu qua nhìn về phía Phó Quý Sinh
hung tợn nói.

"Làm cái gì, cái bộ dạng như hắn, có tư cách tranh nữ nhân với lão Tiếu?" Trương Đại Sơn khinh bỉ phỉ nhổ một tiếng.

"Trương ca nói rất đúng, bất luận so cái gì, thì tên quy kia sao so với Tiếu ca được."

Tiểu Ngũ nắm lấy thời cơ, sau đó nhiệt tình bày mưu tính kế cho Tiếu Lạc, "Kỳ thực theo đuổi nữ nhân, không nên dùng thủ đoạn quá
nhiều, mấy cái hoa tươi hay kim cương toàn là đồ bỏ, cha ta đã từng nói, thời xã hội nguyên thuy, nam nhân vừa ý với nữ nhân nào, chỉ
cần một gậy đánh ngất kéo về nhà, sau đó … là được rồi."

Một gậy đánh ngất rồi về nhà?

Tiếu Lạc im lặng, không nói gì.
Đám người Trương Đại Sơn thì cười đến nước chẩy nước mắt, hô to Tiểu Ngũ quá hay.

Lúc này, Tiếu Lạc thấy được một người quen, là Giang Vĩnh Xuân ông chủ của xưởng nhựa.

Tiếp đón Giang Vĩnh Xuân chủ nhiệm.

"Như Ý, người kia không phải là thầy thuốc của bệnh viện hoặc là lãnh đạo phải không?" Tiếu Lạc hỏi một câu, vừa nẫy rõ rang nói rất
to là không được mang người ngoài vào đây sao, kết quả cái tên kia lại làm như vậy.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Tiếu Như Ý liền thấy được Giang Vĩnh Xuân, liền giải thích: "Đó là một ông chủ xưởng nhựa, là nơi cung
cấp ống tiêm cho bệnh viện của chúng ta, tên béo đáng chết kia nhận được rất nhiều tiền hoa hồng từ hắn, vì thế tên béo coi hắn như
lão tổ tong đó mà."

Tiếu Lạc nhíu lông mày, nghĩ thầm hóa ra là như vậy, sau đó hắn lại chú ý tới cách Tiếu Như Ý xưng hô với chủ nhiệm của mình, tên
béo đáng chết? Quá đúng, hình dung rất chuẩn xác.

"Nói chủ nhiệm của các ngươi làm gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, Tôn Mỹ nữ múa xong, làm sao chưa lại đây vậy?" Trương Đại Sơn lẫm
liệt nói.

"Ngọc ngọc còn phải tẩy trang, còn phải thay quần áo, mấy cái này phải tốn thời gian rồi."

Tiếu Như Ý hai tay chống nạnh hừ nhẹ nói, "Anh của ta không vội, ngươi gấp cái gì, Hoàng đế không vội thái giám đã vội!"

". . . . . ." Trương Đại Sơn không còn gì để nói.

......

......

Dạ hội Trung thu tiến hành từng tiết mục một, nội dung chương trình thật đặc sắc, vũ đạo, tấu hài, tiểu phẩm, hát, có thể nói, tổ chức
rất công phu.

Mặc lại quần áo bình thường Tôn Ngọc lại bị Tiếu Như Ý ép ngồi bên Tiếu Lạc, áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean xanh thẫm, nhìn
thật sống động và trẻ trung, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười, đã đủ để làm người khác phải điên đảo.

"Tiếu Lạc ca, đại bá của ta ngày hôm nay có nói với ta mấy câu rất kỳ quái khó hiểu." Tôn Ngọc chủ động nói đến một đề tài.

Tiếu Lạc hỏi: "Hắn nói cái gì mà khó hiểu?"

Thừa dịp tiếng nhạc đang rất lớn, Tôn Ngọc can đảm nói ra: "Hắn nói, nói ta nắm chặt ngươi!"

Nói xong, gò má liền thoàng hồng, như quả táo chín đỏ.

Tiếu Lạc bình tĩnh nhìn nàng, mà nàng thì xấu hổ quay đầu, giả bộ thưởng thức chương trình.

Hắn cười cợt, nói rằng: "Làm bạn gái của ta đi."

ẳ ố ổ ế ổTôn Ngọc sững sờ, trong lòng nàng như có một con hưu nhỏ nhảy loạn, làm nàng căng thẳng muốn nghẹt thở, thổ lộ, Tiếu Lạc
ca vừa thổ lộ với mình sao?

Miệng nhỏ khẽ nhếch, đôi mắt đẹp trợn tròn, gò má đỏ ửng lên.

Tiếu Lạc hít một hơi thật sâu, nói lại: "Tôn Ngọc, làm ta. . . . . ."

Còn chưa nói xong, trên sân khấu người chủ trì thông qua micro hưng phấn nói to, làm át đi lời của hắn.

"Các nữ sĩ, các tiên sinh, chương trình mà các người chờ mong cùng đã tới, nó là do bác sĩ trẻ tuổi nhất của khoa não Phó tiên sinh biểu
diễn Làm Người Đàn Ông Của Em , Phó tiên sinh của chúng ta học rộng tài cao, không chỉ là trụ cột của bệnh viện chúng ta, hắn còn
tự học Piano.

Thông qua hiệp hội Piano thi được chứng nhận thất cấp, phương diện Âm nhạc có năng khiếu cực cao, đến, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt
liệt, mời nam thần Phó Quý Sinh của bệnh viện chúng ta!"

Tiếng vỗ tay như sấm vang vọng khắp hội trường, dưới đài còn có rất nhiều nữ nhân cao giọng reo hò "Phó ca", tình cảnh hết sức náo
nhiệt.
Ở dưới sự chú ý của mọi người, Phó Quý Sinh cầm micro đi ra từ phía sau khán đài, cùng lúc đó, một chiếc Piano được nhân viên khách
sạn chậm rãi đẩy đi ra.

"Mẹ nó, tên cháu trai này cũng biến đàn dương cầm?"

Khuôn mặt Trương Đại Sơn xem thường, quay đầu nhìn về phía Phong Vô Ngân, "Ngươi tin không?"

Phong Vô Ngân lắc đầu một cái: "Ta tin sao được!"

Trương Đại Sơn vừa nhìn về phía Tiểu Ngũ: "Ngươi tin không?"

"Nếu hắn mà biết, ta bị búng JJ cho tới chết." Tiểu Ngũ bất chấp nói.

Tiếu Lạc thản nhiên nói: "Vừa nãy các ngươi không chú ý tới tay của hắn sao, móng tay ngắn, không vượt qua thịt đầu ngón tay, đầu
ngón tay rất tròn, bàn tay rộng, đây là bàn tay điển hình khi đàn Piano, hơn nữa hắn rất tự tin, nhất định là biết đàn dương cầm, chỉ có
điều có có đạt tới cấp bẩy không thì chưa biết."

Lời này làm Tiểu Ngũ sợ hết hồn, nếu như này Phó Quý Sinh thật sự biết đàn, hắn sẽ bị búng JJ cho tới chết a!

Tiếu Như Ý hì hì cười nói: "Anh của ta quan sát rất cẩn thận, không giống mấy tên nào thô như các ngươi, thành thật nói cho các ngươi
biết, Phó Quý Sinh quả thật rất có tài, tiếng ca thì như Trương Tín Triết, nhu hòa êm ái, Piano cũng tương đối lợi hại, dạ hội Trung thu
năm ngoái, chỉ với dạ khúc Chopin đã làm tất cả mọi người cảm động đến không khóc."

"Oành ~"

Tiểu Ngũ đập cái trán lên bàn, không còn chút sinh khí, nghĩ thầm: mình không có chuyện gì sao lại nói độc miệng như vậy!

Lúc này, Phó Quý Sinh đứng ở trên sân khấu tình cảm dạt dào cười nói: "trước khi ta bắt đầu biểu diễn, ta muốn nói mấy câu với một
người, xin mọi người làm chứng cho ta."


Tác giả bài viết không cần trả phí. Click để xem!




Trang 81# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch