Chương: Tuyên Bố Bá Đạo Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Khi đàn xong Từ khúc, mọi người phải tốn một chút thời gian mới hồi phục lại tinh thần từ trong tiếng đàn, linh hồn như bị từ khúc ru ngủ thiếp đi, toàn bộ dạ hội yên tĩnh không hề có một tiếng động, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tiếu Lạc đứng lên, đi tới trước mặt người dẫn chương trình đang trợn mắt ngoác mồm, đoạt lấy micro từ trong tay người dẫn chương trình, sau đó nhìn Tôn Ngọc, lớn tiếng nói: "Tôn Ngọc, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người phụ nữ của ta!"
Cái. . . . . . Cái gì. . . . . .
Tôn Ngọc kinh ngạc, căng thẳng run rẩy cả người như nghẹt thở, hạnh phúc tới quá đột ngột, làm cho nàng không ứng phó kịp.
Tất cả mọi người ở đây cũng sợ ngây người, không biết đây là tình huống gì, tại sao lại có hai người đồng thời tỏ tình với một nữ nhân, nha không, tên này không phải là tỏ tình, mà là trực tiếp tuyên bố, không thương lượng, không biểu lộ, không cho người ta được tỏ ý phản đối mà hướng về tất cả mọi người tuyên bố Tôn Ngọc là nữ nhân của hắn.
Trời ah!
"Lão Tiếu quá trâu bò, ha ha ha. . . . . ."
Trương Đại Sơn không nhịn được mắng một câu thô tục, không có hoa tươi, không có ngôn ngữ hoa lệ, chỉ có bá đạo, quyết đoán!
"Mụ nội nó, không hổ là Tiếu ca của ta, phần khí phách này ai có thể so sánh được." Phong Vô Ngân cực kỳ thống khoái nói.
"Anh của ta thật sự rất là bá đạo, bất quá ta yêu thích, hì hì. . . . . ." Tiếu Như Ý cười nói, sau đó liếc nhìn Đường Nhân bên cạnh, đưa tay dắt lỗ tai hắn, chậc lưỡi răn dạy, "Nhìn ca của ta quyết đoán bao nhiêu, ngươi học một chút có được hay không?"
Đường Nhân đau đến kêu to: "Lão bà, đau quá đau, nhanh buông tay, nhanh buông tay, không buông tay là lỗ tai sẽ bị kéo rớt đó."
Tiếu Như Ý chỉ tiếc mài sắt không thành kim nên buông ra.
......
......
"Khốn kiếp, ngọc ngọc là nữ nhân của ta, ngươi ở đây nói cái gì?" Phó Quý Sinh thẹn quá thành giận, khuôn mặt nổ đom đóm mắt nhìn Tiếu Lạc quát.
"Người này không phải là người của bệnh viện chúng ta, hắn là cố ý đến quấy rối ."
"Không sai, bệnh viện chúng ta không có người như vậy."
"Bác sĩ Phó đang biểu lộ thì bị hắn phá đám, mọi người mau duổi hắn đi a."
Bằng hữu Phó Quý Sinh ở phía dưới giơ tay lên cao kêu gào.
Mọi người sững sờ, không phải thành viên của bệnh viện chúng ta?
Lúc này, Nguyễn Lượng thể hiện sự quyền uy chủ nhiệm lên tiếng phụ họa: "Người này xác thực không phải thành viên của bệnh viện chúng ta, ta không biết hắn rốt cuộc vì mục đích gì mà phá hoại nàm tỏ tình của Bác sĩ Phó, nhưng nhất định bụng dạ người này rất khó lường, mọi người không nên vì hắn biểu diễn một thủ khúc dễ nghe mà bị hắn lừa bịp, chúng ta nhất định phải ủng hộ đồng nghiệp của mình, ủng hộ bác sĩ Phó."
Rất hiển nhiên, tên béo đáng chết này đang nghiêng về phía Phó Quý Sinh.
Mọi người nghe xong gật gù, mười mấy bác sĩ nam nhất thời đứng lên, chỉ vào Tiếu Lạc ở trên đài gọi to.
"Ngươi rốt cuộc là ai vậy? Trà trộn vào dạ hội của bệnh viện chúng ta làm gì, lẫn vào ăn chùa sao?"
"Bác sĩ Phó đang tỏ tình thì bị ngươi phá đám, không cho chúng ta một lời giải thích, ngày hôm nay người đừng nghĩ đi ra khỏi nơi này."
"Cút nhanh xuống đây, sân khấu không phải là nơi ngươi có thể đứng!"
Tiếu Lạc lập tức trở thành mục tiêu công kích, bị mọi người toàn trường lên tiếng phê phán.
Hắn không nhìn những thanh âm này, cầm micro, nhìn thẳng Tôn Ngọc khẽ mỉm cười: "Tôn Ngọc, chỉ cần ngươi gật đầu đáp ứng, ta lập tức mang ngươi đi!"
Hắn không để ý bất luận người nào, dù cho toàn bộ thế giới đều phản đối, chỉ cần Tôn Ngọc gật đầu, hắn sẽ dẫn nàng đi.
"Ngọc ngọc, mau trả lời ứng với anh của ta a!" Tiếu Như Ý cấp thiết hô.
Trương Đại Sơn, Phong Vô Ngân, Tiểu Ngũ cùng Đường Nhân cũng lo lắng nhìn Tôn Ngọc, đang mong đợi nàng gật đầu đáp ứng Tiếu Lạc.
Tôn Ngọc cảm giác mình bây giờ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, lần thứ nhất cùng Tiếu Lạc gặp mặt, câu nói này không nhiều, nam nhân này còn để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong long nàng, đến lúc hai người cùng ăn khoai lang nướng, tán gẫu chuyện khi còn bé chuyện, nàng phát hiện mình bất tri bất giác đã thích người đàn ông này, mỗi khi nhớ lại chuyện của hai người, nàng không nhịn cười như được ăn mật ngọt.
Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng thường thường mơ thấy hắn, mơ thấy mình ỷ ôi trong ngực của hắn, mơ thấy kéo cánh tay của hắn, cùng đi vào tiệc cưới. . . . . .
Bây giờ, người đàn ông kia đang đưa tay ra với mình, muốn mình làm người đàn bà của hắn.
Đẹp quá, thật ngọt, cả người lại như ngâm ở trong bình mật, tràn đầy đều là ngọt ngào!
"Ta nguyện. . . . . ."
Tôn Ngọc kích động gật đầu trả lời, còn chưa nói xong, một thanh âm vang lên bên cạnh. "Tiểu Tôn, ngươi thật sự nghĩ rõ sao? Ngươi cảm thấy hắn sẽ là nam nhân ngươi có thể dựa vào cả đời?" Câu nói này mang theo một tia nhắc nhở, mang theo một phần nhắc nhở.
Tôn Ngọc tâm thần đột nhiên run lên, nghiêng đầu qua chỗ khác, đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Lượng.
"Hà chủ nhiệm, ta. . . . . ."
Tôn Ngọc trở nên chần chờ, lời Nguyễn Lượng nói làm cho nàng tỉnh lại từ trong ảo tưởng ngọt ngào, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng xuất hiện sự do dự.
Đang lúc này, Giang Vĩnh Xuân đi lên đài, không nói hai lời đoạt lấy micro của Phó Quý Sinh, sau đó nhìn mọi người cười tủm tỉm mở miệng nói: "Mọi người không nên công kích lung tung, theo đuổi nữ nhân mà, đối với mỗi người đều phải công bằng công chính, lẽ nào bác sĩ Phó biểu lộ rồi thì không cho phép người khác được thổ lộ sao? Hiển nhiên không có đạo lý như vậy, tất cả những thứ này còn quyết định bởi cô nương được thổ lộ, nàng yêu thích ai, đồng ý đi với ai,
chúng ta ai cũng không có quyền can thiệp, đây là sự tự do của nàng, đúng rồi. . . . . ."
Đi tới Tiếu Lạc bên người, "Các ngươi còn không biết hắn là ai đi, ta đến cho mọi người long trọng giới thiệu một chút, hắn, chính là ông chủ Lạc Phường bây giờ Tiếu Lạc Tiếu tổng, ngày hôm nay sở dĩ xuất hiện ở đây, là ta mời hắn đến, cũng không phải như các người vừa nói là người trà trộn vào ăn chùa!"
Cái gì?
Hắn. . . . . . Hắn là ông chủ Lạc Phường? !
Giang Vĩnh Xuân nói một lời, không khác nào một viên đạn pháo nổ tung ở hiện trường, tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm kinh ngạc, không thể tin được nhìn bóng người trên sân khấu.
Hiện tại Giang thành tên tuổi công ty nào vang dội nhất, không nghi ngờ chút nào đó là Lạc Phường a, vẫn nằm ở trạng thái bị Cty Vị Lôi chèn ép, kết quả đột nhiên lập tức quật khởi, trực tiếp đem Cty Vị Lôi nghiền thành cặn bã, có người nói ông chủ Cty Vị Lôi Phương còn bị điều tra vì cạnh tranh bất chính, mấy ngừi có lien quan toàn bộ bị xét xử, người ở trong tạm giam, chỉ chờ mở phiên toà thẩm lý, chỉ sợ là tránh không thoát tai ương tù ngục rồi.
Chính bởi vì Phương Hưng Thịnh rơi đài, nên càng ngày càng nhiều người cảm thấy hiếu kỳ với ông chủ Lạc Phường, hiếu kỳ người này là như thế nào, lại có thể để Lạc Phường cải tử hồi sinh, còn có thể quật ngã một đối thủ cạnh tranh cường đại.
Hiện tại, người thần bí kia, ông chủ khiến người ta vô cùng tò mò lại đứng trên sân khấu này!
Trẻ tuổi như thế, biểu diễn từ khúc lại êm tai như vậy. . . . . .
Không có người nói câu nào, tất cả đều ngạc nhiên đứng im tại chỗ, hình tượng của Tiếu Lạc ở trong lòng bọn hắn lúc này như một ngọn núi, không thể vượt qua.
Mười mấy bác sĩ nam lúng túng, ảo não ngồi xuống.
Lẫn vào ăn chùa? Cà chớn?
Nhớ tới những lời vừa nẫy nói với Tiếu Lạc, mặt của bọn họ liền đỏ lên.