Hà Nguyễn Lượng bị nụ cười điên cuồng của Tiếu Lạc doạ phát sợ, bởi vì từ câu nói của Tiếu Lạc, tự như Tiếu Lạc đã sớm phát sinh xung đột với Long bang, hắn đột nhiên nhớ tới đêm ngày 12 tháng 9, Chấp Pháp đường Đường chủ cùng với hơn trăm tên Chấp Pháp đường bỏ mình.
Theo như người cái bên trong JC, là có người hại ngầm, mượn tay của JC, diệt tất cả mọi người Chấp Pháp đường.
Không lẽ việc đó có quan hệ với người này?
Cái suy đoán này không có dấu hiệu nào tự xuất hiện trong đầu hắn, lúc này hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn.
Tiếu Lạc đưa tay, rút ra thanh đoản đao ở vai trái của hắn, lạnh lùng nói: "Long Tam Khuê tự xưng là có 3000 môn sinh, ta chuẩn bị 3000 phần mộ cho hắn!"
Vừa dứt lời, đoản đao nhuốm máu thuận thế hạ xuống, đâm xuyên qua bàn tay của Hà Nguyễn Lượng, giống như là một cái đinh, đóng đinh bàn tay Hà Nguyễn Lượng lên sàn nhà.
"A ~" tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Trên mặt Tiếu Lạc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, lần thứ hai rút thanh đoản đao lên, sau đó giống như người đầu bếp múa đao ở trên người Hà Nguyễn Lượng, lưỡi đao sắc bén cắt da thịt của Hà Nguyễn Lượng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hầm giữ xe.
Chỉ trong chốc lát, trên người Hà Nguyễn Lượng máu thịt be bét, tươi trào ra nhiễm đỏ áo sơ mi trên người hắn, ...nhất nhìn thấy mà giật mình một vết thương ở trên mặt, là do mũi đao kim loại cắt ra, từ bên trái trán cắt xuống, tới bên phải cằm, trong đám máu thịt lẫn lộn, có thể thấy được bạch cốt thoáng hiện.
Hà Nguyễn Lượng toàn thân co quắp, thoi thóp , miệng mũi đều chẩy máu, hắn không có khí lực để kêu gào nữa, cứ sợ hãi nhìn Tiếu Lạc, khuôn mặt như cầu xin, hắn muốn cầu xin tha mạng, nhưng là chỉ cần mở miệng, dòng máu sẽ từ trong khí quản phun ra, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới ngày hôm nay mình sẽ có kết cục như vậy.
Tiếu Lạc đứng lên, giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Cũng không có dùng một đao kết liễu tính mạng của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn hưởng thụ vô tận thống khổ, sau đó từ từ trở nên tuyệt vọng, mãi cho đến khi chết đi.
"Ầm ~"
Đang lúc này, một tiếng súng chói tai vang lên.
Một viên đạn xé rách tầng không gian, mang theo uy thế vô cùng đánh vào phía sau lưng Tiếu Lạc đang không hề phòng bị, lực xung kích cực lớn, giống như là bị ô tô tông vào sau lưng, Tiếu Lạc bị đau, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
Ở trong 0.1 giây, hắn lập tức đoán được vị trí người nổ súng, sau đó theo bản năng tóm lấy Hà Nguyễn Lượng trên mặt đất vào trong tay, lấy Hà Nguyễn Lượng làm lá chắn, xoay người hướng về phương hướng đạn bay tới.
"Thả hắn ra!"
Cổ Thiến Lâm vội vã chạy tới giơ súng lên, nhíu lông mày lớn tiếng nhắc nhở.
Vương Hàm Hiên cùng hai tên JC khác đứng ở hai bên, đối phương đang gác thanh đao trên cổ Hà Nguyễn Lượng chậm rãi nhìn bọn họ, bọn họ cảm nhận được một luồng sát khí âm hàn phả vào mặt, lòng bàn tay của bọn họ đổ mồ hôi ướt đẫm, đây là một loại cảm giác không nói ra được, phảng phất như là một con thú hoang đáng sợ đang nhìn mình.
"Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ."
Trong nháy mắt khi nhìn thấy JC, bản năng cầu sinh của Hà Nguyễn Lượng thúc đẩy hắn lớn tiếng kêu cứu, chỉ bất quá thanh âm của hắn rất trầm thấp, giống như con vịt bị cắt vỡ cuống họng.
"Thả hắn, có nghe hay không?"
Cổ Thiến Lâm Lệ quát lên, nàng không thể xác định trăm phần trăm là Tiếu Lạc, nhưng trong long có thể xác định bảy tám phần, nếu như đối phương đúng là Tiếu Lạc, thì hiện tại mới là gương mặt thật của Tiếu Lạc.
Nhìn thấy máu thịt be bét, đã sắp không ra nhân ra là Hà Nguyễn Lượng nữa rồi, trong lòng nàng cảm nhận được một luồng hàn ý, đối phương có thể trong thời gian ngắn ngủi làm ra phản ứng như vậy, trực tiếp áp chế Hà Nguyễn Lượng, thì xác thực là một cỗ máy giết người Lãnh Huyết trấn định, cho dù là nàng, cả người cũng nổi lên một tầng da gà.
Tiếu Lạc trốn ở phía sau Hà Nguyễn Lượng, mặt lạnh như sương, Cổ Thiến Lâm đến làn rối loạn kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể tiện nghi Hà Nguyễn Lượng rồi.
không phát một tiếng động, giống như là một con dã thú, ngậm Hà Nguyễn Lượng lui về một cái cửa khác trong hầm để xe, từ đầu đến cuối, hắn đều ẩn ở trong bóng tối, chỉ có đoản đao trong tay, dính sát vào cổ Hà Nguyễn Lượng, lộ ra một tia hàn quang.
Bọn Cổ Thiến Lâm ép sát theo sau, đợi một cơ hội, đợi cơ hội Tiếu Lạc thò đầu ra.
Thế nhưng mãi đến khi Tiếu Lạc đem Hà Nguyễn Lượng tới một cái cửa khác, cơ hội này cũng không xuất hiện, song phương lần thứ hai tiến vào trạng thái giằng co.
Hà Nguyễn Lượng cảm giác được đoản đao trên cổ đang chầm chậm di động, hắn biết Tiếu Lạc đang muốn hạ tử thủ với hắn, sợ đến hắn sắc mặt tái xanh, trong miệng không ngừng phát sinh giọng cầu xin: "Không. . . . . . Không muốn. . . . . ."
"Dừng tay, mau dừng tay ngươi có nghe hay không?"
Cổ Thiến Lâm lớn tiếng quát, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, nàng không thể nào tiếp thu được có người ở ngay trước mặt nàng, tàn nhẫn sát hại một sinh mệnh.
Nhưng nàng nhắc nhở đều là phí công, đoản đao vẫn không chút lưu tình cắt cuống họng Hà Nguyễn Lượng, "Phốc" máu tươi nóng bỏng tự trong cổ họng Hà Nguyễn Lượng phun tung toé ra.
"Khốn nạn!"
Cổ Thiến Lâm tâm tình hơi không khống chế được, lập tức nổ súng.
"Rầm rầm rầm ~"
Mấy viên đạn phun lửa xông ra ngoài, có điều lúc Tiếu Lạc cắt cuống họng Hà Nguyễn Lượng xong liền chui vào lối ra, những phát đạn bắn lên trên vách tường.
Chờ nàng tỉnh táo lại, cùng bọn Vương Hàm Hiên chạy tới, Hà Nguyễn Lượng đã ngã xuống trong vũng máu, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
"Một đao mất mạng, cái tên này quả thực còn tàn nhẫn hơn so với Sát Thủ lãnh huyết!" sau lưng Vương Hàm Hiên toát mồ hôi lạnh.
Cổ Thiến Lâm vô cùng phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi ra lệnh: "Lập tức hướng về tổng bộ xin trợ giúp, kẻ tình nghi là Tiếu Lạc! ! !"
Ở trước mặt nàng giết người, đây là miệt thị đối với nàng, miệt thị đối với pháp luật, người như vậy phải bắt lại tiếp nhận thẩm phán của luật pháp.
"Vâng" Vương Hàm Hiên gật đầu trả lời.
......
......
Tiếu Lạc nhẫn nhịn cơn đau, đi tới công viên của khu quang minh, phát sung của Cổ Thiến Lâm tuy rằng không lấy tính mạng của hắn, nhưng viên đạn lại khảm ở trong da thịt hắn, máu tươi chảy ra một lượng lớn, trạng thái của hắn bay giờ rất không tốt. Tay chậm rãi tìm thấy miệng vết thương phía sau lưng, cắn răng, cuối cùng nhắm mắt lại, quyết tâm, đem ngón tay đâm vào, thử móc viên đạn bên trong ra.
Cơn đau nhức tê tâm liệt phế trong chớp mắt dâng lên đại não, đau đến nỗi hắn phải nhăn nhó, không ức chế được yết hầu phát sinh từng tiếng kêu rên, có điều cuối cùng cũng đem viên lấy ra.
Hắn giống như linh hồn bị kéo ra khỏi thân thể, vô lực ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán tuôn ra mồ hôi hột.