Cổ Thiến Lâm bay lên, theo bản năng đưa hai tay lên đón đỡ.
"Oành ~"
Lại là một tiềng nặng nề vang lên, sức mạnh đáng sợ khuếch tán ra bốn phía từ điểm va chạm, trong nháy mắt bao phủ hơn nửa thân thể.
Cổ Thiến Lâm cảm thấy hai tay tê rần, thân thể không bị khống chế bay về phía sau, cũng may Vương Hàm Hiên và đám JC phản ứng mau đón đỡ nàng lại, mới tránh khỏi việc ngã chổng vó ở trên mặt đất, nàng quả thực là vừa giận vừa sợ, thực lực của Tiếu Lạc quá mạnh, nàng bạo phát toàn lực hơn nữa còn đánh lén mà không chiếm được một chút xíu tiện nghi nào, bất kể là tốc độ phản ứng, ý thức chiến đấu, cường độ sức mạnh, Tiếu Lạc đều vượt xa nàng.
Đây chính là một con quái vật hình người!
"Tiểu tử này đánh lén cảnh sát, mau còng tay hắn lại!"
Thấy Cổ Thiến Lâm tự hồ bị không nhẹ thương, Vương Hàm Hiên lớn tiếng ra lệnh.
"vâng"
Một đám JC khuôn mặt lạnh lùng, lấy còng ra áp sát tới Tiếu Lạc.
"Chậm đã!"
Tiếu Lạc quát lạnh một tiếng, sau đó chỉ chỉ camera được lắp đặt ở hành lang, "Ai động thủ trước thì chỉ cần xem nó là đều rõ ràng, tuyệt đối đừng nói các ngươi là JC thì có đặc quyền tập kích người khác, vậy thì ta sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười."
Lời nói này, làm tất cả JC sửng sốt, hai mặt nhìn nhau sau đó dồn dập nhìn về phía Cổ Thiến Lâm, trưng cầu ý của nàng.
Cổ Thiến Lâm phất tay, ra hiệu bọn họ lui ra, sau đó đi tới trước mặt Tiếu Lạc, một đôi mắt đẹp mang đầy sự không cam lòng và tức giận nhìn kỹ Tiếu Lạc: "Ta hỏi ngươi, một canh giờ trước ngươi đi nơi nào?"
Tiếu Lạc trả lời: "Bệnh viện tổng hợp tản bộ."
Cổ Thiến Lâm lại hỏi: "Tản bộ tại sao tắt điện thoại di động?"
"Ta chỉ muốn yên lặng một chút, không muốn bị quấy rối."
Tiếu Lạc thản nhiên nói, "Không thể được sao?"
Cổ Thiến Lâm khóe miệng giật giật, sau đó cười lạnh: "Vấn đề ta đã hỏi xong, cuối cùng nói một câu với ngươi, ‘ lưới pháp luật tuy thưa, tuy thưa nhưng khó lọt ’, bất kỳ người nào xúc phạm luật pháp, đều sẽ chịu trừng phạt, không có ngoại lệ!"
"Thụ giáo." Tiếu Lạc hơi cúi đầu nói.
Cổ Thiến Lâm bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, quát lên: "Thu đội!"
Tuy rằng nội tâm nhận định Tiếu Lạc chính là người giết chết Hà Nguyễn Lượng, hơn nữa còn là kẻ tình nghi của sự kiện ‘ ngày 12 tháng 9 ’, không có căn cứ chính xác, thì không cách nào tiến hành bắt giữ hắn được, vì lẽ đó chỉ đành thu đội.
Chờ mình toàn bộ bộ hạ rời khỏi đây, Cổ Thiến Lâm mới chậm rãi rời đi, đi chưa được mấy bước, ngừng lại, quay người lại nhìn Tiếu Lạc nói: "Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tiếng, bộ y phục trên người ngươi thật xấu!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi luôn.
Tiếu Lạc miệng và mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ, không để ý đến.
"Ca!"
Tiếu Như Ý chạy tới, chăm chú ôm Tiếu Lạc.
Đường Nhân ở một vẫn còn sợ hãi, còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, JC không chỉa sung với người khác, mà là thân ca ca của lão bà hắn, chuyện này trong thơì gian ngắn hắn vẫn không thể nào tiếp thu được.
"Ca, JC tại sao phải tìm ngươi? Ngươi thật sự giết Hà Nguyễn Lượng sao?" Tiếu Như Ý vội vàng hỏi.
Tiếu Lạc lắc đầu, sờ mái tóc của nàng ngữ khí khẳng định nói: "Không phải, bọn họ tìm lộn người."
Vì có thể làm cho muội muội mình an tâm, hắn không thể không nói một lời nói dối có thiện ý.
"Thật sự?" Tiếu Như Ý bán tín bán nghi.
Tiếu Lạc cười khẽ với nàng: "Ta đã lừa gạt ngươi lần nào chưa, ta đúng là đi dạo ở bệnh viện, đi để bình tĩnh lại."
...... ......
"Cổ đội, hung thủ không phải Tiếu Lạc, vậy rốt cuộc sẽ là ai chứ? Có phải hay không là đồng bọn Hà Nguyễn Lượng giết người diệt khẩu?" Bên ngoài bệnh viện, Vương Hàm Hiên liền nói ra suy đoán của mình.
Cổ Thiến Lâm lông mày nhíu chặt, rất là không vui lườm hắn một cái: "Cái gì mà đồng bọn giết người diệt khẩu, trực giác của ta nói cho ta biết, hung thủ chính là Tiếu Lạc."
Tiếu Lạc?
Vương Hàm Hiên chân mày cau lại: "Nhưng trên người hắn không có vết thương, không phải là đã có thể bài trừ hiềm nghi sao?"
Bị trúng một súng, coi như có mặc áo chống đạn cũng không có thể làm đỡ được hoàn toàn, trên người là nhất định sẽ lưu lại vết thương, đây là thường thức.
Đây chính là điều Cổ Thiến Lâm suy nghĩ không thông, nàng rõ ràng đã bắn trúng, tại sao lại không có vết thương nào?
Không có chứng cứ chứng minh là Tiếu Lạc, thậm chí lấy chứng cứ hiện tại, còn có thể bài trừ hắn không phải là hung thủ, thế nhưng trực giác của nàng, vẫn luôn nói hung thủ là Tiếu Lạc.
Hai cái quá mâu thuẫn, làm cho nàng đau đầu đến phát điên!
Nàng đột nhiên một túm cổ áo Vương Hàm Hiên, hỏi: "Ngươi nói trên cõi đời này có loại thuốc nào có thể làm vết thương khép miệng một cách nhanh chóng không?"
"A?"
Vương Hàm Hiên kinh ngạc đến há to miệng, vấn đề này tựa hồ rất ngây thơ đi, trên đời làm sao có loại thuốc như vậy.
"A cái gì a, nói mau!" Cổ Thiến Lâm quát lên.
Vương Hàm Hiên vội hỏi: "Ta nghe nói có một loại thuốc bí truyền có thể cầm máu rất nhanh, có điều đơn thuốc này đạ thất truyền từ lâu, trên thị trường không có loại thuốc nào có công hiệu như vậy."
Ánh mắt Cổ Thiến Lâm sáng lên: "Vậy có khả năng Tiếu Lạc vừa vặn có cái đơn thuốc kia?"
"Rầm ~"
Vương Hàm Hiên gian nan nuốt một hớp nước miếng, có chút hoài nghi thủ lĩnh của mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi không nữa, lẽ nào nhất định phải đem tội danh chụp lên đầu Tiếu Lạc mới được sao, lắc đầu nói rằng: "Không thể nào, cho dù có đơn thuốc này, vết thương cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy, càng không thể có chuyện một vết thương cũng không còn."
Nghe nói lời ấy, Cổ Thiến Lâm rất là không cam lòng buông ra, sau đó liếc nhìn bệnh viện tổng hợp, chậm rãi đi.
......
......
Trải qua hai ngày hai đêm cấp cứu, tình huống của Tôn Ngọc đã ổn định lại, thầy thuốc kéo nàng trở lại từ Quỷ Môn quan.
Cha mẹ Tôn Ngọc đã chay nên ngay khi biết chuyện của nàng, nhìn thấy con gái mang bình dưỡng khí nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Tôn mẫu lúc này đã gục xuống. Sau khi Tôn Kiến Nam đến, cũng đỏ hai mắt, không ngừng gạt lệ.
Một tuần sau khi, Tôn Ngọc đã triệt để ổn định lại. . . . . .
Có điều thầy thuốc mang đến một tin xấu, hắn nói: "Bệnh nhân đã thoát ly giai đoạn nguy hiểm, tình trạng cơ thể cũng đã ổn định, chỉ là ý chí muốn chết của bệnh nhân quá mãnh liệt, bản thân nàng không muốn tỉnh lại, những gì chúng ta có thể làm thì cũng đã làm rồi, nếu như bệnh nhân cố ý muốn chết, chúng ta cũng không có biện pháp."
"Tại sao lại như vậy, ngọc ngọc đến cùng đã trải qua cái gì a?"
Tôn mẫu lần thứ hai tan vỡ, nước mắt như vỡ đê tuôn ra, mất khống chế xông vào trong phòng bệnh.
Tôn phụ cũng lau nước mắt, bi thống tiến vào trong phòng bệnh. "Ngọc ngọc không thể chịu đựng được, cũng không cách nào đối mặt với Tiếu Lạc, nàng một lòng muốn chết." Hồ Thủy Dung khóc không thành tiếng, đều là người bị hại, nàng rất rõ ràng ý nghĩ của Tôn Ngọc.
Con mắt Tiếu Như Ý đỏ hoe, ôm lấy Đường Nhân, nhẹ nhàng khóc thút thít.
Đường Nhân cũng không biết nói cái gì để an ủi nàng, chỉ được vỗ nhẹ phía sau lưng nàng.