Chương: Ta là Lôi Phong Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Ô tô đi tới một giao lộ, dị biến liền xuất hiện, một chiếc loại cỡ lớn từ phía bên phải lao tới một cách bất ngờ, mang theo lực xung kích mạnh mẽ tông vào chiếc xe Carola màu trắng của Tiếu Lạc.
"Oành ~"
Nương theo một tiếng nổ vang rung động màng tai, Carola màu trắng bị ép lại như một tờ giấy, kính xe, kính chắn gió, cùng với đèn xe chớp mắt bị bể nát.
Cùng lúc đó, chiếc xe bị tong bay ra ngoài một đoạn, đến hai mươi ba mươi mét, có không ít linh bộ kiện rải rác trên đoạn đường này.
Toàn bộ thân xe đã bị hư hỏng, giống như là một chiếc xe phé liệu trong bãi rác, tiếng còi báo động phát ra như tiếng kêu rên, nhưng trên con đường phố vắng vẻ này thì lại đặc biệt chói tai!
Lúc này chiếc xe tải đã dừng lại, mở cửa xe ra, Đại Viên và Lãnh Báo từ trên xe nhảy xuống.
Đại Viên nhìn Lãnh Báo, trên mặt xuất hiện nụ cười xem thường: "Tiểu tử kia chết rồi chứ?"
"Không chết thì cũng cách cái chết không xa." Lãnh Báo theo thói quen nâng kính mắt lên lạnh lùng nói.
"Quản hắn chết hay chưa, ta lại cho hắn thêm một đao!"
Đại Viên tàn nhẫn nở nụ cười, rút ra một cây chủy thủ từ bên hông, đi tới chiếc xe Carola tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn được nữa.
Cũng lúc này, trong chiếc Carola truyền ra một tiếng vang thật lớn, cửa xe phía bên phải chịu một nguồn sức mạnh cực lớn bay ra khỏi thân xe, trên người bị thủy tinh vỡ cắt phải, Tiếu Lạc chảy máu khắp nơi, hai tay nắm cửa xe từ bên trong bò ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
"Ồ, vần còn sống sót!"
Trên mặt Đại Viên lộ ra một đạo kinh sắc, sau đó liền hưng phấn bật cười, "Như vậy thì vừa vặn, có thể thả lỏng gân cốt một chút, khà khà. . . . . ."
Lãnh Báo ở nơi xa nhận ra được một chút không bình thường, lên tiếng nhắc nhở: "Không nên khinh địch!"
"Yên tâm, tiểu tử này đã bị đụng chúng đén đứng còn phải cố hết sức, giết hắn quả thực dễ như trở bàn tay." Đại Viên lạnh giọng cười nói.
Trạng thái Tiếu Lạc bây giờ xác thực rất tồi tệ, trên người khắp nơi đều là vết thương, lực xung kích của xe tải quá lớn, sinh ra lực phá hoại cực kỳ khủng bố trong nháy mắt, nếu như không phải hắn đổi Dịch Cân kinh, nội lực bảo vệ tâm mạch, thì có khả năng vừa nãy hắn đã mất mạng rồi.
Giờ khắc này, nội lực điên cuồng vận chuyển, sát ý uy nghiêm đáng sợ giống như như nước thủy triều hiện lên.
Hắn như một con thú hoang, nhìn chòng chọc vào Đại Viên, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi —— muốn —— chết!"
Lửa giận chiếm cứ toàn bộ tâm thần.
"Chết cái đầu ngươi, cái đồ bỏ đi như người mà cũng xứng nói câu như thế này ah?"
Hai chân Đại Viên xảo diệu lại hung ác giẫm xuống mặt đất, thân thể dường như đạn pháo bay về phía Tiếu Lạc, chủy thủ trong tay vẽ ra một đạo quỹ tích âm lãnh, như cầu vồng chớp mắt mà tới, mũi đao sắc bén hung ác đâm tới cái cổ của Tiếu Lạc, sát ý kinh khủng. Nhưng chưa chờ hắn đâm, tay trái Tiếu Lạc như đột nhiên xuất hiện giống như kiềm thép ngăn chặn cánh tay cầm chủy thủ, nương theo một tiếng rống to dữ tợn, hữu quyền của Tiếu Lạc như cái chuỳ sắt, mạnh mẽ vững vàng đánh vào ngực Đại Viên.
m! ! !
Sức mạnh kinh khủng lấy chỗ tiếp xúc làm trung tâm lan tràn về bốn phía, trong nháy mắt bao phủ hơn nửa thân thể.
"Phốc ~"
Đại Viên bị một sức mạnh như dời sông lấp biển kịch liệt bao phủ lấy ngực và bụng, phun ra một ngụm máu tươi, Đại Viên trực tiếp bay ngược về phía sau, thân thể không khống chế được đập xuống mặt đất.
Nhưng thân thủ của Đại Viên cũng mạnh mẽ, mạnh mẽ xoay chuyển trọng tâm trên không trung, cuối cùng lấy thế quỳ một chân tiếp đất, sau khi rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu tươi, nơi ngực truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, cúi đầu định nhãn nhìn lại, không khỏi trợn tròn hai mắt, vài cái xương sườn bị đánh gãy, ngực lõm vào trong, dòng máu đỏ tươi thẩm thấu ra quần áo trước ngực.
Đại Viên sợ hãi không ngớt, hắn luyện qua công phu, có nội lực hộ thể, kết quả lại bị người một quyền cắt đứt vài cái xương sườn, toàn bộ lồng ngực đbị lõm vào, sao có thể có chuyện đó? !
"Đại Viên cẩn thận!" Lãnh Báo cấp bách tiếng hô lên.
Nghe vậy, Đại Viên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiếu Lạc bỗng nhiên lao lên, hai chân đạp xuống đất, Lăng Không bay lên, trực tiếp vượt qua cự ly mười mấy thước đi tới trước mặt hắn, thân thể đang lao tới trước đột nhiên đình chỉ lại, lấy chân trái làm trục, thân thể hung hăng xoay chuyển, toàn bộ tất cả sức mạnh rót vào chân phải, đánh thẳng vào cằm của.
Nhanh chóng, cuồng mãnh, không chút sơ hở!
"Vù ~"
Lúc Tiếu Lạc tung chân đá trúng cằm của hắn, Đại Viên chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ đại não bị chấn động, ong ong vang vọng, không kịp hét lên một tiếng liền mất đi ý thức, thân thể như một viên đạn pháo bay ra, đập xuống đất cách xa hai mươi ba mươi mét.
Miệng mũi chảy máu, cằm vỡ vụn, mắt bên trái chịu không nổi áp lực bị rơi ra khỏi hốc mắt, dính theo chút tơ máu lăn qua một bên, hoàn toàn không còn hình người, dáng dấp thê thảm đến cực điểm.
Hí. . . . . .
Lãnh Báo hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác mà nhìn, từ Tiếu Lạc ra tay đến khi ngã xuống đất, chỉ tốn bốn năm nhịp hô hấp, ngay cả cơ hội ra tay cứu trợ cũng không có.
"Đến phiên ngươi!"
Thanh âm nhàn nhạt không có tình cảm chút nào, phảng phất như đến từ Cửu U địa ngục, trên mặt Tiếu Lạc chảy xuôi dòng máu tươi, y phục trên người rách nát không thể tả, nhưng trên người hắn tán lộ ra một luồng chiến ý nồng nặc, ánh mắt cuồng nhiệt và cỗ chiến ý càng nhìn càng đáng sợ.
Cả người Lãnh Báo run lên một cái, hắn rõ ràng là một tên quái vật, không thể suy đoán theo lẽ thường được, bị xe tải đụng phải mà còn có chiến lực mạnh mẽ như thế.
Hắn không có ứng chiến, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chậm rãi nâng xác của Đại Viên lên mạnh mẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tiếu Lạc miệng lớn thở hổn hển, trơ mắt nhìn hắn rời đi, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt hắn, hắn liền nhịnkhông được nữa, vừa nhắm mắt lại, cả người như một cộng bùn ngã trên mặt đất.
Dù cho có được Dịch Cân kinh, bị một chiếc xe tải va trúng cũng bị trọng thương, ngũ tạng lục phủ và tâm mạch được nội lực bảo vệ, nhưng lại ngoại thương cũng rất nghiêm trọng, rất nhiều miểng thủy tinh như ký sinh trùng gắt gao khảm lên huyết nhục của hắn.
......
......
Không biết qua bao lâu, Tiếu Lạc khôi phục ý thức, mở mắt ra, phát hiện mình đi tới bệnh viện tổng hợp, muốn động đậy một chút, kết quả tứ chi đều bị ràng buộc, lúc này mới phát hiện, toàn thân mình đều quấn băng, băng màu trắng cuốn hắn lại như cái xác ướp.
Lúc này, một tên có chút mập mạp, đầu tròn mặt tròn bưng một bát mì vằn thắn đi vào, nhìn thấy Tiếu Lạc tỉnh lại ở trên giường đang nhúc nhích, hắn sợ đến vội vàng thả chén mì vằn thắn xuống chạy tới làm yên lòng hắn: "Huynh đệ chớ lộn xộn a, từ trên người ngươi lấy ra hơn một trăm miểng thủy tinh đây, thầy thuốc thật vất vả mới khâu lại vết thương, ngươi lộn xộn rất dễ dàng bị đứt chỉ."
"Ngươi là ai?" Tiếu Lạc hỏi.
"Ta?"
Đầu tròn mặt tròn ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười nói, "Ta là Lôi Phong a, nhìn ngươi ngất xỉu ở trên đường, không ai dám cứu, chỉ ta dám gọi 120 đưa ngươi tới bệnh viện, còn chiếu cố ngươi một ngày một đêm, ta không phải Lôi Phong ai là Lôi Phong."