Chương 39: Trông thì đẹp nhưng mùi thì rất hôi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Nghe Tiếu Lạc nói lời ấy, Sở Nguyệt ngây dại, nguyên lai người này đã sớm biết tất cả những thứ này đều là do nàng đứng sau lưng chỉ điểm, nhìn ánh mắt của Tiếu Lạc lạnh như băng, nàng đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi, thật giống như là nàng đã làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ.
Lúc này những người khác ở đây bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Phú Gia Vĩ, Phương Thục Lan cùng Diệp Oánh Oánh đều nhằm vào một gia hỏa sinh ra trong gia đình bình thường, hoá ra đều là do Sở Nguyệt gợi ý.
Đương nhiên, coi như bọn họ biết được tất cả những thứ này, cũng không dám nghị luận thêm gì về Sở Nguyệt, dù sao phụ thân của nàng là Sở Vân Hung một cự đầu Giang thành, gia tộc của bọn họ tuy rằng cũng rất giàu có, nhưng so sánh vơi Sở Vân Hùng, thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, bọn họ cũng biết họa là từ miệng mà ra.
"Tiếu Lạc, ngươi đừng tức giận, Sở tiểu thư kỳ thực cũng không xấu, nàng chỉ là. . . . . ."
"Nếu như đây không tính là xấu, vậy rốt cuộc làm sao mới coi là xấu, chỉ có giết người phóng hỏa mới coi là làm việc xấu?"
Tiếu Lạc phất tay, lạnh lùng ngắt lời giải thích của Bạch Lăng, sau đó trừng mắt nhìn Sở Nguyệt nói, "Để ta nghĩ xem vì cái gì ngươi lại có hận ý đối với ta như vậy, nha, ta nghĩ ra rồi, đầu tiên, ngày hôm qua chơi game, vì ta đoạt danh tiếng đúng không? Thứ hai, không có giống như người khác, thời điểm nói chuyện với ngươi đều khom lưng, giả bộ giống như là cháu trai của ngươi, cái này có đúng không?"
"Ta. . . . . ."
Sở Nguyệt không biết trả lời như thế nào, bởi vì Tiếu Lạc nói rất đúng, nàng đúng là bởi vì... hai điểm này, mới muốn làm Tiếu Lạc mất mặt .
"Sở tiểu thư, Sở đại tiểu thư, ngươi không cảm thấy chính mình rất ngây thơ sao? Lẽ nào bởi vì nhà ngươi rất có tiền, cũng bởi vì dung mạo ngươi đẹp, tất cả mọi người đều phải lấy ngươi làm trung tâm, nuông chiều ngươi, che chở ngươi, mọi chuyện đều phải theo ngươi?"
Trên mặt Tiếu Lạc lộ ra một nụ cười châm chọc, "Ngươi coi mình là cái gì, người người đều thích tiền hay sao? Nếu như thiếu đi ngươi, Trái đất phải dừng xoay, cái này là không bao giờ có đâu, ta phải nói cho ngươi biết, người cảm thấy minh rất đẹp ai cũng phải thích ngươi, nhưng ta lại không thích ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không khom lưng ở trước mặt ngươi, ở trong mắt ta, ngươi chính là một đóa hoa xương rồng, xem thì rất đẹp đẽ, nhưng mùi thì cực kỳ thối!"
"Ngươi. . . . . ."
Sở Nguyệt không tự chủ được muốn khóc, Tiếu Lạc thật sự là ác độc, không có nửa câu chửi bậy, nhưng mỗi một câu mỗi một chữ, cũng giống như một cây độc châm, hung hăng đâm vào trên người nàng, chưa từng có người nào nói nàng như vậy.
Những người khác đều ngây cả người, lại đem nữ thần Sở Nguyệt hoa khôi của trường Hoa Vũ so sánh với hoa xương rồng, xem thì rất đẹp đẽ, nhưng mùi thì cực kỳ thối, miệng của người này quá tàn nhẫn, sẽ không sợ bị thiên lôi đánh sao?
Sở Nguyệt đang suy nghĩ một hồi, rốt cục nghĩ ra ý để phản bác lại: "Ngươi có còn muốn gia nhập chiến đội của ta hay không?"
Vậy mà Tiếu Lạc như là xem thường nở nụ cười: "Trước đây thì có, hiện tại một chút cũng không muốn, mặc dù có cơ hội thu được một chút tiền thưởng, nhưng ta cái gì cũng có thể thiếu, nhưng sẽ không thiếu cốt khí, vì một chút tiền thưởng liền nhân nhượng ngươi, thật không tiện, ta không làm nổi!"
Hoàn toàn là một bộ thái độ thờ ơ.
Nói xong, chạm rãi rời đi. "Tiếu Lạc, ngươi đi làm gì?" Bạch Lăng vội hỏi.
"Về trường học!"
"Vùng này không có taxi, vẫn là chờ chúng ta cùng đi đi!" Bạch Lăng hô.
Tiếu Lạc chỉ là phất phất tay, cũng không quay đầu lại một hồi, cảm giác thật tiêu sái, lãnh khốc.
Toàn bộ hiện trường vũ hội, đều là một mảnh ngạc nhiên.
"Cái tên chết tiệt tinh tướng kia, hắn lại đem ta so sánh với hoa xương rồng chỉ có đẹp chứ mùi thì hôi thối vô cùng, ta. . . . . . Ta. . . . . ."
Sở Nguyệt lau nước mắt, cảm thấy hết sức oan ức, cái này Tiếu Lạc thật sự không cho nàng mặt mũi mà, hung hăng đả kích tự ái của nàng.
Bạch Lăng than nhẹ một tiếng, không biết phải an ủi như thế nào, cũng có thể nói Tiếu Lạc là khắc tinh của ngươi, ngươi liền nhận mệnh đi!
Phú Gia Vĩ thấy thế, cảm thấy cơ hội lấy lòng đã tới, nhịn cảm giác hơi đau ở ngực, tiêu sái đến trước mặt Sở Nguyệt: "Nguyệt công chúa không nên chấp nhặt cùng loại người như vậy, ngươi yên tâm, ta nhất định tìm người hung hăng sửa trị hắn, để hắn quỳ gối xin lỗi trước mặt Nguyệt công chúa."
"Hắn dám đánh ta, ta cũng sẽ không buông tha hắn!" Diệp Oánh Oánh hung tợn nói.
Phương Thục Lan đồng dạng giận không nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi: "Ta sớm muộn sẽ khiến tên khốn kiếp kia phải trả giá."
"Chuyện ngày hôm nay liền đến đây là dừng, các ngươi ai cũng không được tìm hắn để gây sự, bằng không ta và các ngươi tuyệt giao."
Sở Nguyệt khịt mũi, ngữ khí kiên quyết nói, "Các ngươi thua tiền, ta cũng sẽ thường cho các ngươi, dù sao các ngươi cũng là vì ta mới đi làm khó dễ hắn, chỉ là không thành công mà thôi."
Lời này đem ba người Phú Gia Vĩ hết sức khó xử, một tay Hip-hop đứng đầu, một cao thủ bida lỗ, không để Tiếu Lạc mất mặt thì cũng không nói, còn bị Tiếu Lạc hung hăng làm mất mặt, quả thực là đều mất hết mặt mũi, sợ là nếu nói ra đều sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
"Tên khốn kiếp kia là giả heo ăn thịt hổ, nếu không phải như thế, chúng ta cũng không có thua thảm như vậy." Phương Thục Lan đối đánh giá Tiếu Lạc.
Bạch Lăng không nhịn được nói: "Thôi đi, các ngươi lẽ nào sẽ không phát hiện Tiếu Lạc của chúng ta bất cứ cái nào cũng cao sâu khó lường sao? LOL thao tác là trình độ thách đấu, Hip-hop thì tinh thông hơn so với Phương Thục Lan, ở phương diện bida lỗ, thì ngay cả Oánh Oánh cũng không phải là đối thủ, Tiếu Lạc quả thực chính là thiên tài toàn năng nha!"
"Hí ~"
Lời vừa nói ra, Sở Nguyệt, Phú Gia Vĩ, Phương Thục Lan cùng Diệp Oánh Oánh đều hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì Bạch Lăng , để cho bọn họ ý thức được một sự thật, đó chính là Tiếu Lạc là thiên tài game, Hip-hop, bida lỗ, cùng với cách đấu.
Phải biết, thời gian và tinh lực của mỗi người đều có hạn , thiên phú của mỗi người cũng không giống, có thể tại một lĩnh vực hoặc hai lĩnh vực có thành tựu đã là đáng quý, còn Tiếu Lạcthì chí ít tinh thông bốn cái lĩnh vực khác nhau, sao có thể có chuyện đó a? Cái tên này đầu óc cùng thân thể rốt cuộc là từ cái gì tạo ra?
Chẳng lẽ nói Tiếu Lạc là thiên tài trăm năm khó gặp giống trong ti vi hay nói?
Trong lúc nhất thời, mấy người đều tạm thời quên mất phẫn nộ, sâu sắc chìm đắm ở trong rung động với Tiếu Lạc.
Một hồi vũ hội, sau khi trải qua Tiếu Lạc nháo sự, cũng không lâu sau liền giải tản đi.
Phương Thục Lan cùng Diệp Oánh Oánh đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội đêm xuân cùng Phú Gia Vĩ, qua đêm ngay ở bên trong biệt thự.
Các khách mời dồn dập tản đi, Sở Nguyệt cùng Bạch Lăng cũng chuẩn bị trở về trường học.
Lúc này đã là mười một giờ khuya, mặc dù có đèn đường, nhưng cũng khó có thể xua tan được bóng tối. Bóng đêm đen như mực, mỗi một cái đèn đường giống như là mắt người buồn ngủ, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ nhắm lại.
Đường vắng không người, gió thổi liên hồi. . . . . . "Bạch Lăng, nói thật với ta, ta là có phải rất tinh tướng không, quá quắt không thể tả nổi?" hiện tại Sở Nguyệt cũng phải hoài nghi chính mình.
Bạch Lăng nói: "Ta nói này sở tiểu thư, trong một tháng ngươi dựa vào Livestream game có thu được mấy vạn, ăn uống, mặc , dùng, đều là tiền chính ngươi kiếm được, nếu như ngươi là loại người tính tình quá quắt tới không chịu nổi, vậy thì ta chẳng phải là phải xấu hổ chết sao."
"Ta cảm thấy cũng đúng, lúc cái tên đó nói ta như vậy, ta lúc đó sao lại không nghĩ ra chuyện ta tự kiếm tiền tiêu sài để hắn câm miệng nhỉ." Sở Nguyệt căm tức nói.
"Cũng do ngươi đùa quá mức, Tiếu Lạc không giống với nam sinh khác."
"Không giống ở chỗ nào, không phải là có hai con mắt, hai lỗ tai, một cái lỗ mũi cùng một cái miệng sao? Lẽ nào hắn có ba đầu sáu tay?"
"Ôi, nói cho ngươi cũng không hiểu, nói chung, ta cảm thấy hắn rất không giống người khác, sau này ngươi vẫn ít trêu chọc hắn." Bạch Lăng khuyên nhủ.
"Hắn vô vị như vậy, bản tiểu thư không muốn chơi đùa với hắn đâu."
Sở Nguyệt vung tay xem thường nói, lúc đang nói câu này, trong đầu lịa hiện lên hình ảnh khiêu vũ của Tiếu Lạc và đánh bida lỗ, các bước nhảy thật phiêu dật, thật là thu hút ánh mắt, nàng khẽ cưới. . . . . .