Chương 4: người cũ và người mới Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Đã trải qua lần tai nạn xe này, sau khi sống lại cảm giác của Tiếu Lạc với Triệu Mộng Kỳ đã không còn như trước, hắn không có oán hận hay tiếc nuối gì cả, mà chỉ toàn là cảm giác khó chịu, và cũng hiểu với biểu hiển của nàng, dù sao thế giới này rất tàn khốc.
"Ta từ chức không phải vì cô, không có liên quan gì tới cô cả."
Tiếu Lạc mỉm cười, "Nếu như không có gì chuyện, vậy thì gặp lại sau!"
Một tiếng gặp lại, là vì đặt một cái dấu chấm hết làm một cái kết viên man cho cuộc tình kéo dài bốn năm, không xoắn xuýt, không dây dưa, càng không thả xuống tôn nghiêm của nam nhân mà đi khẩn cầu cái gì, như một đại hiệp dứt áo quay đi.
Triệu Mộng Kỳ sững sờ tại chỗ, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng muốn đến quở trách Tiếu Lạc, cũng muốn xác nhận sự lựa chọn ra đi của Tiếu Lạc có chính xác, bởi vì... loại nam nhân yếu đuối vô năng căn bản không xứng với nàng.
Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, Tiếu Lạc không có khẩn cầu nàng đừng rời bỏ hắn, cũng không có bất kỳ cảm xúc thương tâm, đột nhiên làm cho nàng có cảm giác không cam lòng, bởi vì sự tình không phải là như vậy.
"Tiếu Lạc, ngươi đừng bày ra một bộ dạng không để ý, ta biết trong lòng ngươi đặc biệt hận ta, nhưng đây chính là sự thực."
Triệu Mộng Kỳ lớn tiếng kêu lên, "Ta tựa như có thể dự doán được quỹ tích cuộc đời của ngươi, ngươi không thể thoát khỏi vận mệnh làm công, có thể có một ngày ngươi sẽ thu được thành công, nhưng một ngày kia là mười năm sau hay là hai mươi năm sau, ai có thể nói rõ được, ngươi có thể đợi được, nhưng thanh xuân của ta không có đợi ta, ta không muốn sau khi kết hôn thì phải sống cùng ngươi trong căn phòng ở chật hẹp, cũng không muốn vất vả ba mươi năm để mua
được một căn nhà, cuộc sống như thế, không phải là mong muốn của Triệu Mộng Kỳ ta."
Tiếu Lạc quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Cho nên?"
"Vì lẽ đó ta chọn rời xa ngươi, ta vì tương lai của chính mình mà phải làm như vậy." Triệu Mộng Kỳ khí khái trả lời.
"Ừ, ngươi làm rất đúng."
Tiếu Lạc trên mặt, từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì một nụ cười, không có biểu hiện một chút cảm xúc khó chịu nào, "Cám ơn ngươi cho ta một bài học trên đường đời."
Triệu Mộng Kỳ lại sửng sốt một lần nữa, nàng không hiểu vì sao Tiếu Lạc có thể trấn định như thế, chẳng lẽ hẳn đánh mất lý trí đến phát điên rồi sao? rốt cuộc Người này là giả vờ hay là không có chút nào quan tâm?
"Kỳ Kỳ?"
Lúc này, một chiếc xe thể thao Lamborghini dừng lại ở bên cạnh Triệu Mộng Kỳ, cửa sổ của xe hạ xuống, lộ ra một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, thanh niên kia vừa nhìn đã biết là công tử bột, da dẻ rất trắng, trang phục đều là hàng hiệu.
Tiếu Lạc liền nhận ra, đây là nhi tử Hoa Hải Phong của lão tổng tập đoàn Hoa Hải, biệt hiệu là Hoa thiếu, nghe nói là cực phẩm hoa hoa công tử, rất nhiều cô gái xinh đẹp có gia đình trong Hoa Hải tập đoàn đều có một chân với hắn.
"Kỳ Kỳ, ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Hoa Hải Phong đi xuống từ trên xe thể thao, sau đó mới phát hiện sự tồn tại của Tiếu Lạc, liển chỉ vào Tiếu Lạc, trên mặt mang theo địch ý, "Hắn là ai?"
Triệu Mộng Kỳ biểu lộ rõ sự lúng túng, nhưng cũng không có che giấu, nũng nịu nói: "Hắn chính là Tiếu Lạc."
"Tiếu Lạc? Nguyên lai hắn chính là người yêu cũ của Kỳ Kỳ a."
Hoa Hải Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, rất hiển nhiên, hắn đã sớm biết được sự tồn tại Tiếu Lạc, cũng biết quan hệ của Triệu Mộng Kỳ cùng Tiếu Lạc.
Hắn liếc nhìn Tiếu Lạc, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn ác: "Nếu là người yêu cũ, vậy ta đã gặp mà không chào hỏi với hắn liền rất không phải phép mà."
"Hoa thiếu, lấy thân phận của ngươi không cần thiết phải chào hỏi hắn, chúng ta hay là đi thôi." Triệu Mộng Kỳ nói.
Hoa Hải Phong cùng Tiếu Lạc tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, nàng càng xem Tiếu Lạc lại càng cảm thấy Tiếu Lạc là kẻ vô năng, chân thật thối, nàng không muốn nhìn thấy thân phận cao quý của Hoa Hải Phong có bất kỳ quan hệ nào với Tiếu Lạc.
"Kỳ Kỳ, không thể nói như thế mà, dù sao trước khi ta xuất hiện, là hắn đã chăm sóc ngươi rất tốt, về tình về lý ta nên cảm tạ hắn mà, ngươi ở đây chờ ta, ta lập tức trở về."
Nói qua, Hoa Hải Phong liền hướng Tiếu Lạc đi tới.
Đưa lưng về phía Triệu Mộng Kỳ, hắn liền không cần phải che giấu, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý mang đầy vẻ âm dương quái khí.
Hắn đưa tay ra, vẻ mặt đầy giả tạo âm hiểm cười: "Ngươi mạnh khỏe, ta là Hoa Hải Phong, rất hân hạnh được biết ngươi!"
Tiếu Lạc hừ lạnh một tiếng, không chút biến sắc nói: "Xin lỗi, ta bận ôm đồ, tay đang không rảnh."
Nghe đồn không bằng gặp mặt, bây giờ tận mắt nhìn thấy Hoa Hải Phong, hắn mới hoàn toàn tin tưởng những lời đồn bất hảo của Hoa Hải Phong là thật , từ rất xa, hắn đã nghe thấy mùi vị của kẻ cặn bã.
"Tiếu Lạc, Hoa thiếu có thể nắm tay với ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi làm sao có thể có thài độ như thế!" Triệu Mộng Kỳ tức giận phát tiết, và nói câu này cũng là vì cho thấy lập trường của nàng là đứng bên Hoa Hải Phong.
Tiếu Lạc mắt điếc tai ngơ, đối với Triệu Mộng Kỳ ngoại trừ thất vọng vẫn là thất vọng, cảm tình bốn năm, trở thành vật hy sinh của Triệu Mộng Kỳ để lấy long Hoa Hải Phong, hắn đột nhiên có cảm giác bốn năm bị mù mắt mới quen nàng, cảm thấy không đáng.
Lúc này, Hoa Hải Phong cười ha ha: "Tiếu Lạc huynh rất có tính cách a, ta đặc biệt thưởng thức, đúng rồi, có hứng thú hay không làm trợ thủ của ta, bảo đảm lương một năm hai trăm ngàn?"
Hắn đương nhiên không phải thật tâm thực lòng mời Tiếu Lạc tới làm trợ thủ, mà là cố ý dựa vào cái này để cười nhạo đả kích Tiếu Lạc, giành được bánh ga tô từ trong tay người khác, lại ăn trước mặt người khác, hắn sẽ có cảm giác đặc biệt thành công.
"Không hứng thú!"
Tiếu Lạc bỏ lại ba chữ, tiếp tục đi.
hai mắt Hoa Hải Phong híp lại, hàn quang bắn ra bốn phía: lại gần, ghé sát lỗ tai Tiếu Lạc, lộ ra mặt thật, âm lãnh nói, "Tối hôm qua ta thay ngươi người đàn bà của ngươi kiểm tra qua, thân thể rất tuyệt, có thể khoái lạc chết lão tử, 36 chiêu thức ta đều ở trên người nàng thử một lần, không nghĩ tới ngươi ngốc tới như vậy, yêu đương với nàng bốn năm mà không một lần … nàng, nào ngờ để thiếu gia ta lượm được tiện nghi, khà khà. . . . . ."
"Vậy chúc mừng ngươi, lại cho tạo ra cho xã hội này một phụ nữ!" Tiếu Lạc không đau khổ không vui, mỉm cười với trả lời.
Hoa Hải Phong vẻ mặt trong nháy mắt đọng lại, hắn chẳng thể nghĩ nổi tại sao Tiếu Lạc sẽ bình thản như vậy, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác thất bại.
Hắn đưa tay, nắm lấy vai Tiếu Lạc, cắn răng nói: "Ngươi không có chút phẫn nộ nào?"
Những lời khiêu khích ở trong tai Tiếu Lạc giống như là đứa trẻ vô tri, cười nhạo nói: "Nàng bây giờ là người đàn bà của ngươi, ngươi đem cuộc sống riêng của các ngươi nói cho nam nhân khác nghe, đầu óc ngươi toàn bã đậu ah? Đúng rồi, nếu có lần sau, ngươi trực tiếp mời ta tới tận nơi quan sát đi, ta nhất định ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ cho ngươi."
Hoa Hải Phong lúc này mới ý thức được, đúng vậy, hắn hiện tại mới là nam nhân của Triệu Mộng Kỳ.
Bị Tiếu Lạc nói ngược một câu, Hoa Hải Phong nhất thời thẹn quá hóa giận, tóm chặt cổ áo Tiếu Lạc, quát to: "Đồ bỏ đi, ngươi nói cái gì?"
sắc mặt Tiếu Lạc phát lạnh: "Buông ra!"
hai chữ Đơn giản, nhưng Hoa Hải Phong cảm giác như mình rơi vào hầm băng, cả người không tự chủ được rùng mình một cái, đặc biệt sau khi nhìn vào cặp mắt của Tiếu Lạc, tóc gáy cũng không khống chế được bắt đầu dựng ngược lên.
Ánh mắt của tiểu tử này làm sao đáng sợ như vậy?
Hoa Hải Phong trong lòng rung mình một cái, không thể tin được một cái ánh mắt của Tiếu Lạc sẽ làm hắn cảm thấy sợ sệt như vậy. Theo bản năng Hắn liền muốn buông tay, có Triệu Mộng Kỳ liền đứng ở phía sau, hắn sao có thể nlàm được, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng ở trong tập đoàn Hoa Hải Tiếu Lạc dám làm gì hắn.
"Ta không buông ra thì làm sao, ngươi còn muốn đánh ta, đến đến đến, thiếu gia ta hiện tại cho ngươi mượn mười cái lá gan, nhìn ngươi có dám không. . . . . ."
Âm thanh im bặt đi, bởi vì Tiếu Lạc dùng nội kình đánh hắn văng ra, sau đó không chút lưu tình đá một cước vào lồng ngực của hắn.