Chương: Phần còn lại vẫn phải nghỉ ngơi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Đã xuất hiện một tên sát thủ gây bất lợi cho Sở Nguyệt, những ngày qua thần kinh của Tiếu Lạc đều nằm ở trạng thái cao độ rất căng thẳng, bất kể là trên lớp hay là ngoài lớp họcđều phải chú ý cao độ, đối với bất luận người xa lạ nào xuất hiện đều đặc biệt chú ý.
Sở Vân Hùng thần thông quảng đại, đem thông tin tên sát thủ này thu thập toàn bộ gủi cho hắn.
Vì lẽ đó Tiếu Lạc không chỉ biết tên và biệt hiệu của tên sát thủ, ngay cả ngoại hình cũng khác sâu trong đầu.
Cau mày, nhìn rừng rậm ở phụ cận, rơi vào trầm tư: nếu như ta là hắn, vậy ta sẽ chọn vào lúc nào, địa điểm nào động thủ?
Sững sờ, một khuôn mặt trái xoan xuất hiện trước mặt, một đôi mắt giống như Lưu Ly tức giận trừng mắt hắn, chính là lớp trưởng Hoàng Nhược Nhiên. "Có việc?" Tiếu Lạc nhàn nhạt mở miệng hỏi dò.
Hoàng Nhược Nhiên lớn tiếng chỉ trích: "Tất cả mọi người đang chuyên tâm luyện đồng ca, chỉ có ngươi, vẫn đứng tại đây mất tập trung, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì?"
"Thời gian sau giờ học của mọi người đều rất quý giá, hôm nay đã luyện hát hai giờ, cổ họng đều sắp rách, hẳn là đủ rồi chứ?" Tiếu Lạc hùng hồn nói.
Trước đây thời điểm học đại học hắn cũng phi thường phản cảm với các cuộc biểu diễn hợp xướng trong trường học, không có ý nghĩa gì, còn không bằng để bọn học sinh lợi dụng thời gian này làm chút việc bọn họ yêu thích.
Lời nói này đưa tới sự cộng hưởng của toàn bộ nữ sinh, dồn dập lên tiếng nói.
"Đúng vậy a lớp trưởng, ngày hôm nay tới đây thôi, cổ họng sắp rách rồi, chân cũng đứng không nổi nữa, giống như không phải là của mình rồi."
"Hai giờ đủ dài rồi, ngược lại còn tới hai tuần lễ, ngày mai luyện nữa đi!"
"Ta rất muốn giải lao a, nếu luyện nữa, tất cả chúng ta đều hát đến phế luôn đó."
Đứng luyện tập đồng ca xác thực rất phí thể lực, cả lớp hiện tại đều có loại cảm giác muốn nghỉ.
"Không được, thứ tự so tài đồng ca trực tiếp ảnh hưởng đến vinh dự của tập thể chúng ta, chúng ta bây giờ còn không hát bài Hoàng Hà cho đàng hoàng, thì làm sao đi tham gia thi đấu, lên sân khấu nhất định sẽ làm trò cười. Thời gian hai tuần lễ xem ra rất dài, căn bản thời gian để cho chúng ta luyện tập cũng không nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng khoảng 28 giờ, chúng ta nhất định phải có cảm giác nguy hiểm mới được." Hoàng Nhược Nhiên nói.
"Dù muốn có thêm cảm giác nguy hiểm cũng phải đi ăn cơm, hiện tại đã mười một giờ năm mươi năm rồi, thêm năm phút đồng hồ nữa chính là giờ ăn cơm rồi." Tiếu Lạc cười khẽ nói.
Tên tinh tướng này chỉ có biết ăn thôi!
Trong lòng Sở Nguyệt không nhịn được lẩm bẩm một câu, có điều nàng xác thực cũng cảm giác được cái bụng có chút trống trơn đang lên tiếng phản đối rồi.
Hoàng Nhược Nhiên lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian, sau đó lớn tiếng nói: "Hát lại năm lần chúng ta liền giải tán!"
Cái gì? Còn muốn hát năm lần?
Trời ạ, nhanh cứu lấy chúng ta đi!
Nữ sinh cảm giác mệt mỏi, đi đứng tê dại nghe nói như thế, nhất thời là kêu rên liên hồi.
Tiếu Lạc cũng không có phụng bồi, hắn đến Hoa Vũ không phải là để được quản chế, càng không phải đến đây hát đồng ca, hắn chỉ là một bảo tiêu bí mật, không cần thiết phải quá xem trọng thân phận học sinh làm gì.
"Thật không tiện, các ngươi luyện đi, ta đói, ta muốn đi ăn cơm!" Bỏ lại một câu nói, xoay người rời đi.
"Lạc ca, chờ chúng ta một chút!"
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải bận bịu hùng hục đuổi tới, bọn họ sớm đã chịu đủ nữ sinh áp bức, hiện tại đang cảm thấy là thời khắc nam sinh bọn hắn đang vươn mình làm chủ, là cơ hội vùng lên.
An Lạc Lạc mím mím môi, tự lẩm bẩm: "Lạc thần là muốn đối nghịch cùng Nhược Nhiên a!"
Ba người rời đi, đây là trần truồng khiêu chiến quyền uy của Hoàng Nhược Nhiên, Hoàng Nhược Nhiên liều lĩnh đuổi theo, đưa ra hai tay, chặn lại đường đi của ba người Tiếu Lạc, cắn chặt hàm răng, hai mắt tựa như muốn phun lửa, như mẫu báo nổi giận, từng chữ từng chữ nói: "Ta nói lại hát năm lần liền giải tán, ba người các ngươi không nghe thấy sao?"
"Lớp trưởng, chúng ta là thật sự đói bụng, ngươi xem, ta đều đói bụng đến nỗi ngực trước dán sát vào lưng rồi." Chu Tiểu Phi vỗ vỗ lồng ngực nói rằng.
Hắn nói lời này phi thường khôi hài, vóc người tròn vo mà nói ngực dán sát với lưng, đây không phải là mở mắt nói mò sao.
Đinh Khải cũng nói phụ họa: "Nhanh chết đói mất thôi, lớp trưởng, ngươi từ bi thả chúng ta đi ăn cơm đi, nếu như ta bởi vì tụt đường huyết mà té xỉu, ngươi cần phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, thời điểm ta ở bệnh viện, cước phí, phí khám bệnh, tiền thuốc thang, dinh dưỡng phí. . . . . . Chờ chút, ngươi phải chi trả toàn bộ giúp ta!" "Câm miệng!"
Hoàng Nhược Nhiên tức giận không thôi, chỉ nắm chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiếu Lạc, ra lệnh, "Trở lại, hát xong năm lần, các ngươi muôn đi đâu thì đi."
"Luyện hai giờ, gần nhu là hai tiết lên lớp cũng nên có giờ nghỉ chứ."
Tiếu Lạc nhẹ nhàng nói, "Đồng ca không phải luyện như thế, thời điểm tất cả mọi người đã không muốn luyện nữa, đừng nói hát năm lần, coi như là hát 50 lần, một trăm lần cũng sẽ không có bất cứ hiệu quả nào, chỉ là đang lãng phí thời gian thôi."
Tiếu Lạc lắc đầu một cái: "Ta không phải đang tìm cái cớ gì, ngươi là lớp trưởng, sau giờ học thời gian đem mọi người triệu tập lại luyện đồng ca, mọi người chúng ta không nói hai lời, bỏ xuống tất cả công việc liền tới luyện hát, mà ngươi cũng phải vì mọi người chúng ta suy nghĩ một chút chứ."
Dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Hai giờ không gián đoạn hợp xướng, luyện tập đồng ca, không nói trong thời gian này tất cả đều phải đứng, còn phải cao giọng hát, làm mọi người có chút ăn không tiêu, luyện lâu như vậy mà mọi người vẫn không cách nào hát chỉnh tề bài Hoàng Hà , ngươi nên ngẫm lại có phải là phương thức huấn luyện của mình có vấn đề, mà không phải là bắt mọi người tiếp tục hát năm lần nữa."
Lần này Tiếu Lạc lại chống đối cùng Hoàng Nhược Nhiên, các nữ sinh đều ủng hộ lời giải thích của Tiếu Lạc, ngay cả nữ sinh vẫn ủng hộ Hoàng Nhược Nhiên, vào lúc này cũng cảm thấy Tiếu Lạc nói rất có lý, dù sao thì cũng đã luyện năm ngày, mọi người vẫn không cách nào hát tốt bài Hoàng Hà , nhất định là phương thức huấn luyện không đúng.
"Tinh tướng, đã nhiều ngày như vậy, lần này ta cảm thấy hắn nói rất đúng." Sở Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Bạch Lăng tràn đầy đồng cảm gật gù, sau đó lại lắc đầu, bởi vì nàng cảm thấy Tiếu Lạc trước đây nói cũng đều rất có đạo lý.
Hoàng Nhược Nhiên tự giác đem trong lớp quản lý ngay ngắn rõ ràng, mà khi cái tên Tiếu Lạc đến, hết thảy đều thay đổi, chưa có một ai khiêu chiến với quyền uy của nàng, nàng cắn răng, nhìn Tiếu Lạc nói: "Tiếu Lạc, ngươi tại sao đều muốn chống đối với ta?"
"Ngươi nghĩ hơi nhiều, ta không chống đối với bất luận ký ai, mặc kệ ngươi tin hay không tin, lúc trước khi người nhắn tin thì ta đang đọc sách, sau khi nhận được tin nhắn của người ta c liền chạy tới đầu tiên, nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi một hồi, thời gian luyện hát có phải là quá dài không, coi như cái này hợp xướng, thi đấu đồng ca thật sự có trọng yếu như vậy, nên giải lao lúc thì phải giải lao, ta nói rất đúng chứ?" Tiếu Lạc lạnh nhạt nói.
Lần không vui trước hắn đã sớm quên, hắn sẽ không cùng một người nữ sinh tính toán lâu như vậy, lần này chống đối lại ý tứ của Hoàng Nhược Nhiên, chẳng qua là cảm thấy Hoàng Nhược Nhiên an bài vô cùng không hợp lý.