Bởi vì Tiếu Lạc luôn đối nghịch với mình, Hoàng Nhược Nhiên luôn chán ghét nam sinh này, hận đến nỗi trong lớp không có người này mới thấy thoải mài, nhưng mà, tên gia hỏa đáng ghét kia ở lúc nàng ... tuyệt vọng nhất thì lại xuất hiện, giống như chúa cứu thế cứu nàng, lúc này cảm giác căm ghét Tiếu Lạc của Hoàng Nhược Nhiên bị tan biến trong chớp mắt.
Màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mắt kiếm mày ngài, con mắt đen láy như không màng thế sự. . . . . .
Hoàng Nhược Nhiên ngồi trên ghế sau, kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi cho ghế phụ, trái tim không cách nào bình tĩnh được.
"Mỹ nữ, ngươi tên gì a?" Trương Đại Sơn nhìn gương chiếu hậu bên trong xe mỉm cười hỏi.
"Hoàng Nhược Nhiên."
"Hóa ra là em gái Nhược Nhiên, ta tên Trương Đại Sơn, là bạn tốt của Tiếu Lạc, biệt hiệu Sơn Pháo, ngươi có thể gọi ta Trương ca, cũng có thể gọi ta Pháo ca." Trương Đại Sơn cười ha ha nói, ý đồ làm thay đổi bầu không khí.
Đối với các câu nói hài hước của hắn, Hoàng Nhược Nhiên không để ý tới chút nào, không làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngồi im một chỗ không nói một lời, trong lòng vẫn còn nghĩ tới những việc vừa rồi, bầu không khí bên trong xe trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Trương Đại Sơn chưa từ bỏ ý định, hắn không tin chính mình làm không thể làm sôi động bầu không khi này nên được, ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "em gái Nhược Nhiên, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cười, có một con Hầu Tử ngồi ở trên cây, một chiếc xe tải đi qua liền dừng lại, ngươi đoán là vì cái gì?"
câu chuyện cười cũ ríc này mà cũng lấy ra được?
Tiếu Lạc không khỏi lắc lắc đầu, hắn cũng không tin Hoàng Nhược Nhiên lại chưa từng nghe qua câu chuyện cười này, liếc mắt nhìn tới chỗ ngồi ở phía sau xe, quả nhiên phát hiện Hoàng Nhược Nhiên thờ ơ không động lòng, ánh mắt chỉ sững sờ nhìn nơi nào đó.
Trương Đại Sơn nói tiếp: "Là bởi vì tài xế xe tải tưởng lầm mông con khỉ là đèn đỏ, ngươi nói hắn có ngu hay không, có ngu hay không, ha ha ha. . . . . ."
Nói xong, một mình cười ha hả, nước mắt nước mũi đều chẩy ra.
Nở nụ cười ước chừng bốn năm giây, mới phát hiện Hoàng Nhược Nhiên một chút phản ứng không có, Tiếu Lạc bên cạnh cũng không hề có chút cảm xúc nhìn hắn.
"Không. . . . . . Không buồn cười sao?" Trương Đại Sơn dò hỏi.
"Hoàn toàn không buồn cười." Tiếu Lạc gọn gàng dứt khoát nói.
Trương Đại Sơn vẫy vẫy tay, co lên cái cổ nói: "Thật lúng túng a!"
"Ngươi lái xe đàng hoàng đi, đừng lại đi lầm đường." Tiếu Lạc căn dặn một câu.
Trương Đại Sơn cuống lên, kéo giọng to: "Mẹ nó, nếu như lại đi sai, thì đời này ta cũng không bao giờ chạm vào một em gái nào nữa!" Nửa giờ sau, rốt cục về tới Hoa Vũ.
Hoàng Nhược Nhiên vẫn còn sợ hãi không thôi, nhưng vẫn cự tuyệt việc Trương Đại Sơn muốn hộ tống đến dưới ký túc xá, xuống xe, hướng Tiếu Lạc cùng Trương Đại Sơn cúi chào một cái thật sâu: "Cám ơn các ngươi."
Sau đó chạm rãi trở về trường học.
Tiếu Lạc rất là thông cảm với nàng, cá tính đặc biệt mạnh mẽ, không chịu tiếp nhận sự quan tâm cùng trợ giúp của nam nhân.
"Em gái nhìn cũng không tệ, nhìn khe hở giữa hai chân nàng rất nhỏ, có lẽ còn là con chim non đó, lão Tiếu, ngươi mau bắt lấy nàng đi." Trương Đại Sơn nhìn bóng lưng Hoàng Nhược Nhiên rời đi cười hắc hắc nói.
"Đầu bên trong óc ngươi ngoại trừ những cái này cũng không có cái gì khác sao?" Tiếu Lạc chậm rãi nói.
"Ta nói này người anh em, người xưa nói “có sao nói vậy”, ta có gì nói nấy đường đường chính chính không có gian dối, ở thời đại hiện nay "sói nhiều thịt ít", nữ nhân xinh đẹp ngươi không bắt lấy sớm muộn sẽ có người khác tới bắt mất, tiện nghi người khác còn không bằng tiện nghi chính mình, sinh hoạt nên phóng túng một chút, bằng không sống uổng phí một đời." Trương Đại Sơn tận tình khuyên nhủ thuyết giáo.
"Đều là ngụy biện vớ va vớ vẩn."
Tiếu Lạc khịt mũi coi thường, chuyển đề tài câu chuyện, "Đúng rồi, chờ chút ngươi thật muốn đi chơi gái, kỹ nữ?"
Chơi gái, kỹ nữ?
Trương Đại Sơn lúc này biến sắc: "Mẹ nó, có thể nói hai chữ này một cách quang minh chính đại như thế, ngươi có còn chút xấu hổ nào hay không."
"Lẽ nào hành vi ngươi đi quán ăn đêm tìm nữ nhân không phải là chơi gái?" Tiếu Lạc lườm hắn một cái.
"Dựa vào, có thể hay không đừng tiếp tục dùng hai chữ này, không có chút văn nhã nào."
Trương Đại Sơn thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói, "Như vậy, thời điểm lần trước ta đi ngươi không phải ở bên ngoài ăn một quả dứa sao, sau đó ta liền gọi cái hành vi cao thượng mà tao nhã là ‘ăn quả dứa’."
Tiếu Lạc mặt đen lại, trong lòng có chút vui mừng khi muội muội của mình không coi trọng con hàng này.
Trở lại ký túc xá, còn chưa mở ra cửa phòng ngủ, liền nghe đến trong phòng ngủ truyền ra từng trận thống khổ tiếng ngâm khẽ.
Vào cửa vừa nhìn, trong phòng ngủ loạn cả lên, cốc, sách vở, hộp. . . . . . rơi đầy đất, ghế cũng ngã trái ngã phải, đặc biệt vị trí của hắn, càng là loạn đến rối tinh rối mù, như là bị giặc cướp cướp sạch qua .
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải từng người nằm ở trên giường, trên người Thanh Nhất đầy những vết tím bầm, quần áo cũng bị xé nát, đặc biệt Chu Tiểu Phi, khóe miệng sưng đỏ, con mắt cũng sưng đến híp thành hai cái khe hở.
"Lạc ca. . . . . ." Hai người hô hắn một tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiếu Lạc hỏi.
"Là Hội quán tán đả đánh người, bọn họ đến phòng ngủ không tìm được Lạc ca, liền đem chúng ta ra đánh cho một trận." Đinh Khải cắn răng nói, cho dù lá gan nhỏ đi nữa, sau khi bị đánh cũng tức giận khó nhịn.
Chu Tiểu Phi hứ một cái răng máu, cắn răng nghiến lợi nói: "Đám khốn kiếp kia, chờ ta lành lại, coi như bị trường học khai trừ, ta cũng phải để cho bọn họ vì chuyện ngày hôm nay trả giá thật lớn."
"Không cần chờ ngươi khỏi lại, ta hiện tại liền để bọn họ trả giá thật lớn."
Tiếu Lạc sắc mặt phát lạnh, hắn lần nữa nhường nhịn, mà nhóm người Tống Kiến An này lại lần nữa khiêu khích hắn, đây đã là chạm vào giới hạn cảu hắn, "Hội quán tán đả ở nơi nào?"
Chu Tiểu Phi căng thẳng trong lòng: "Lạc ca, ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm cái gì? Không nên làm loạn a!"
"Các ngươi ở phòng ngủ nghỉ ngơi thật tốt, chỉ cần nói cho ta biết Hội quán tán đả ở nơi nào là được." Tiếu Lạc bình tĩnh nói, sâu trong con ngươi xuất hiện lên từng trận hàn mang.
Chu Tiểu Phi dừng một chút, nói rằng: "Bên cạnh bể bơi, nơi đó ngoại trừ là Hội quán tán đả, còn là Taekwondo hiệp hội, Không Thủ đạo hiệp hội, sân huấn luyện võ thuật xã, là địa bàn của bọn họ."
"Ta biết rồi."
Tiếu Lạc đứng dậy, mở ra cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng.
"Kẻ ngốc, ngươi nói có thể hay không xảy ra chuyện gì?"
"Ta không biết, nếu như nửa giờ sau Lạc ca còn chưa có trở lại, chúng ta liền gọi điện thoại cho phụ đạo viên đi." Đinh Khải nói.
Chu Tiểu Phi tán đồng gật gù, vừa nãy Tiếu ánh mắt Lạc lạnh đến mức hắn không tự chủ được rùng mình một cái, Tiếu Lạc định sẽ không từ bỏ ý đồ, Hội quán tán đả có hơn một trăm người, Tiếu Lạc chỉ có một người, coi như dù có biết đánh nhau tốt tới thế nào đi nữa, cũng không thể có thể một đấu với hơn một trăm người được, vạn nhất Tống Kiến An này nhất thời không khống chế được tổn thương Tiếu Lạc, hắn cả đời đều sẽ bất an.
......
Hiện tại mặc dù sắp mười một giờ, thế nhưng đèn đuốc Hội quán tán đả vẫn sáng trưng, bên trong còn có học sinh đang luyện tập tán đả.
Ngoại trừ thành viên Hội quán tán, còn có rất nhiều thành viên xã đoàn khác, dù sao tối hôm nay là Tống Kiến An khiêu chiến mãnh nhân Tiếu Lạc, tuy rằng Tiếu Lạc chưa có tới, nhưng mọi người đều tràn đầy phấn khởi, muốn nhìn một chút Tiếu Lạc có phải mạnh mẽ như trong truyền thuyết hay không.
"Thực sự là lãng phí, tên Tiếu Lạc tôn tử không dám lộ diện."
"Ai nói không phải, sợ đến phòng ngủ cũng không dám trở về, nói hắn là tôn tử là còn cất nhắc hắn."
"Đồ bỏ đi như vậy thật không biết làm sao trở thành danh nhân diễn đàn trường học của chúng ta, còn mạnh hơn người, liền co rụt lại thành một đầu Ô Quy."
Cửa có hai tên Thành viên Hội quán tán đả một bên uống nước giải lao, một bên khe khẽ trò chuyện.