Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 77: Bị toàn bộ thế giới vứt bỏ

Chương: Bị toàn bộ thế giới vứt bỏ
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Sở Nguyệt cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, chạy về hướng Phương Sùng Mạnh, nhưng mà nàng chạy được vài bước, một viên đạn xẹt
qua hư không, không hề ngoại lệ oanh kích ở nàng phía trước của nàng, "Oành" một nổ vang, xi măng kiên cố bị đánh ra một cái hố to,
nhất thời cát bụi tràn ngập, vô số cặn bã xi măng bay tán loạn, nàng sợ đến lảo đảo một cái ngã xuống đất.

"Nguyệt Nguyệt!"

Phương Sùng Mạnh muốn từ trong xe lao ra chạy tới cứu Sở Nguyệt, thì bị một tên bảo tiêu ngăn cản.

"Mục tiêu của đối phương là Sở tiểu thư, Phương thiếu gia đi ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm!" Đầu lĩnh bảo tiêu nghiêm túc nói, nhiệm
vụ của hắn là bảo đảm an nguy của Phương Sùng Mạnh và Phương Thục Lan, an nguy của những người khác, hắn không phải lo nghĩ.

"Nhưng là. . . . . ." Phương Sùng Mạnh rơi vào lưỡng lự.

Lúc này, sắc mặt Phương Thục Lan trắng bệch cuồng loạn rít gào: "Lái xe, rời khỏi nơi này, mau rời khỏi nơi này!"

Nàng hiện tại chỉ muốn lập tức rời khỏi cho này, còn chuyện sống còn của Sở Nguyệt, nàng không quan tâm tới.

Tên bảo tiêu lĩnh mệnh, liền vung tay ra hiệu, người lái xe lập tức lái xe rời đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Bọn họ
không có gặp phải tập kích của lình đánh thuê, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là Sở Nguyệt.
"Phương Sùng Mạnh, Phương Thục Lan, các ngươi. . . . . ."

Sở Nguyệt không thể tin được Phương Sùng Mạnh lại bỏ lại mình mà chạy trốn, phải biết, phụ thân của Phương Sùng Mạnh cùng với
phụ thân nàng là bằng hữu tốt, hai cái bảo tiêu của nàng đã trọng thương, bỏ lại nàng lại một mình, cái này căn bản là t không để ý tới
sinh tử của nàng.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện cũng không thấy tung tích của Tiếu Lạc.

Lần này, sự tuyệt vọng trong nháy chiếm cứ toàn bộ tâm thần của nàng, cảm giác mình bị toàn bộ thế giới bỏ rơi.

"Tiếu Lạc, ngươi không phải rất lợi hại sao, tại sao ngươi cũng bỏ chạy!"

Không biết tại sao, bị Tiếu Lạc vứt bỏ, so với bị hai huynh muội Phương Sùng Mạnh vứt bỏ nàng cảm thấy đau xót hơn, u oán chửi bới
một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ bị những giọt nước mắt bao phủ.

"Không chạy rồi để bị giết chết sao?"

Một tiếng nói chuyện vang lên, rõ ràng có thể nhận thấy là một người ngoại quốc đang nói Hoa ngữ.

Ba nam tử tây phương cao to từ trong rừng rậm đi ra, trên tay có một cái súng trường, mặc một bộ dã chiến.

Cao Dương và Cao Kiếm rút ra súng lục từ bên hông chuẩn bị tiến hành phản kích, người da đen liền đem họng súng đen ngòm chỉa
vào đầu Sở Nguyệt, thanh âm lạnh lẽo không chút sắc thái nào vang lên: "Không muốn để tiểu thư các ngươi chết liền bỏ súng xuống
cho ta!"

Đây là một người khắp toàn thân đều tán lộ ra một khí tức của dã thú, khi Cao Dương và Cao Kiếm nghe thấy lời này liền ngoan ngoãn
đặt cây súng xuống đất.

"Coi như các ngươi thức thời!"

Một tên tráng hán khác cười gằn đi tới, vung lên báng súng đập ầm ầm vào đầu hai người, nhất thời máu tươi phun tung toé, hai người
ngã xuống trong vũng máu, ý thức đều trở nên mơ hồ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.

"Chà chà, cô nàng này xinh đẹp hơn cả trong hình!"

Người da nâng cái cằm Sở Nguyệt, không them để ý nàng đang cắn răng nghiến lợi, thấp giọng cười nói, "Đặc biệt cái miệng nhỏ này,
thực sự là cực phẩm a."

Nói chuyện, bàn tay lớn đột nhiên tóm chặt tóc của nàng, không ngừng đụng mặt vào đũng quần của mình.

"Khốn nạn!"

người Cao Dương gào thét, như hai con sư tử bị thương, không chờ bọn họ bò lên từ trong vũng máu, hai chân đá vào bụng bọn họ, lực
xung kích cực lớn làm cho bọn họ như hai con tôm, đau nhức vô cùng, ngũ quan đều méo mó, cuống họng khống ngừng kêu rên.

Nếu như không phải do bị đạn đả thương, bọn họ cũng không bị như thế, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, khi đã rơi vào tay
kẻ địch, bọn họ ngoại trừ hối hận còn có thể làm sao?

Người da đen lúc này lấy điện thoại ra, nói hướng về đồng bọn: "Đầu bò cạp, là hắc vĩ, đã bắt mục tiêu được, đã bắt được mục tiêu!"

"Rất tốt, chúng ta hội hợp ở hai km vê phía tây nam, Lão Ưng đã tới tiếp ứng các ngươi, các ngươi mau chóng tới điểm hẹn." Trong bộ
đàm vang lên một thanh âm khàn khàn.

"Đã rõ!"

Người da đen cất điện thoại, nhưng trên khuôn mặt vẫn có vẻ khó chịu, "Lão đại cũng thiệt là, bắt một cô nàng thôi mà, cần phải hưng
sư động chúng như thế sao?"

"Chúng ta vẫn cẩn thận một chút, không nên sơ sẩy bất cẩn, Mã Chính Phong cũng bởi vì phạm vào sai lầm mà thất bại, chúng ta cũng
không nên dẫm vào vết xe đổ của hắn." Nam tử vóc người gầy gò nói.

"Không sai, Sở Vân Hùng là ông trùm giới kinh doanh, hắn biết rõ con gái của hắn gần đây không được an toàn, tuyệt đối không chỉ phái
hai tên bảo tiêu đến bảo vệ, khẳng định còn có những người khác ẩn giấu ở bốn phía." Một khác nam tử cũng lên tiếng phụ họa.

Người da đen xem thường hừ nhẹ: "Nếu có những người khác đã sớm phát ra, các ngươi sẽ không phải cho rằng cái tiểu tử vừa chạy
mất chính là bảo tiêu của nàng chứ?"
Hai người Nam tử tương đối gầy gò liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy đây là một chuyện cười.

Người da đen nói chính là Tiếu Lạc, súng bắn tỉa của bọn họ vừa rồi có thể giết chết tất cả mọi người dễ như ăn cháo, chỉ là nhiệm vụ
lần này của bọn hắn không phải là đánh giết, mà là bắt cóc, cho nên mới không có hạ sát thủ, hơn nữa vóc người Tiếu Lạc rất gầy yếu
căn bản không lọt vào mắt bọn họ, bọn họ liền loại bỏ khả năng đây là bảo tiêu của Sở Nguyệt.

"Đi thôi, cùng đi gặp Lão Ưng!"

Người da đen nắm lấy Sở Nguyệt đang tuyệt vọng, bước đi về hướng rừng sâu, làm Lính đánh thuê, con đường rút lui của bọn họ đương
nhiên sẽ không phải là quốc lộ, Rừng rậm mới phải thiên đường của bọn hắn đường.

"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

Cao Dương và Cao Kiếm vốn định giãy dụa truy đuổi, nam tử cách bọn họ càng gần nhất vung báng súng lên, oanh kích vào sau gáy
bọn họ, hai người trực tiếp ngất đi.

"Thả ta ra, thả ra!"

Sở Nguyệt kinh hoảng rít gào, khuôn mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, lần đầu cảm thấy phụ thân của mình nói đúng, nàng không nên
đem ít bảo tiêu như vậy.

"Cô nàng, ngươi nếu như giãy giụa nữa, ta cũng phải cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta, Vạn Lý Trường Thành của các ngươi rất dài,
lão nhị của ta cũng rất dài rất lớn, nó đối với cực phẩm như nàng là phi thường hứng thú nha, khà khà. . . . . ."

Người da đen cười một tiếng dâm đãng, làm Sở Nguyệt sợ đến không dám lên tiếng.

Thấy đã làm Sở Nguyệt kinh sợ, người da đen hướng đồng đội đang phục kích trong rừng rậm phất phất tay, ra hiệu hắn lui lại.

Nhưng mà, một tên bắn tỉa trong đó giơ ̀ khắc sợ hãi cứng ngắc tại chỗ, hai mắt trợn to bất khả tư nghị nhìn một lưỡi đao đâm ra từ trong
miệng mình, máu tươi đang không ngừng chẩy ra ngoài, đó là lưỡi dao của mình, nó vì sao có thể đâm vào từ phía sau cổ của chính
mình?

Con mắt vẫn trừng trừng, nhưng đại não cũng đình chỉ suy nghĩ trong thời gian cực nhanh, Tử Thần cũng không có tha cho hắn, sinh
mệnh liền bị tước đoạt, hắn ngoại trừ ý nghĩ nghi hoặc liền không còn gì khác, căn bản không biết mình làm sao bị người ta hạ sát, hắn
chiếm vị trí cao nhất, bất kỳ người nào đi qua hắn sẽ ngay lập tức biết được, vì sao đối phương có thể im hơi lặng tiếng liền đi qua mặt
hắn?

Không thể nào hiểu được, lại không dám tin tưởng!




Trang 40# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch