Chương: Không công bằng mà! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Nếu An Lạc Lạc đã biết thân phận thật của mình, Tiếu Lạc cũng không giấu nàng, gật gù: "Đương nhiên sẽ rời đi, ta cũng không phải thật sự đến Hoa Vũ để đọc sách."
"Thế nhưng tất cả mọi người đều coi ngươi là thành viên của lớp, nếu như ngươi đi rồi, mọi người nhất định sẽ rất thương tâm." con mắt An Lạc Lạc đỏ hoe, lần này nàng thật sự động tâm với một nam sinh, vừa nghe Tiếu Lạc muốn rời đi, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Tiếu Lạc lắc lắc đầu: "Các ngươi có con đường riêng của các ngươi, ta cũng có con đường của chính mình, có điều cũng không phải sau này sẽ không gặp mặt, hữu duyên thì sẽ gặp lại, hay là . . . . . ."
"Không được!"
An Lạc Lạc đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Không có bất kỳ dấu hiệu, vô cùng đột ngột. . . . . .
Đột nhiên bị ôm, Tiếu Lạc bối rối, chỉ cảm thấy trong mũi phiêu tán một mùi thơm thoang thoảng, An Lạc Lạc đang nức nở.
"Lạc thần, ta không muốn ngươi đi, ta thật sự yêu thích ngươi!"
An Lạc Lạc nức nở nói, nàng không ức chế được nội tâm của mình, nàng đúng là đã yêu thích Tiếu Lạc, không vì bất cứ lý do nào, dù cho sau này sẽ cảm thấy hành vi của mình là rất ngây thơ, nhưng cũng không quan tâm, tất cả mọi người đều phải trưởng thành như thế mà.
Tiếu Lạc cười khổ, không có ôm nàng, mà là đưa tay, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nàng an ủi nàng.
Tuổi trẻ, đẹp đẽ, yêu kiều đáng yêu, cô gái như thế chủ động lao vào lòng mình, nếu như nói không có một chút xíu động lòng nào thì đó là đồ giả dối, không phải là đàn ông, thế nhưng mục đích đến Hoa Vũ không phải là yêu đương cùng với nữ sinh đại học, là tới hoàn thành một cái nhiệm vụ, hắn làm sao có thể phân tâm được, đây là trái với nguyên tắc của mình rồi.
Ba ngày trôi qua, không có cảnh sát tìm tới mình, Tiếu Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Sở Nguyệt không có bán mình đi.
Sở Vân Hùng cố ý gọi điện thoại đến cảm tạ hắn, đồng thời còn chuyển một triệu tiền thù lao vào tài khoản của hắn.
Lúc nói chuyện với cùng Sở Vân Hùng, Tiếu Lạc biết, Dong binh đoàn Hồng Hạt Tử toàn quân bị diệt, nghe nói là Cổ lâm mang theo hơn một nghìn tên cảnh sát đặc chủng cùng cảnh sát, kịch chiến cùng bọn họ hai ngày hai đêm, chết mất năm tên cảnh sát đặc chủng, trọng thương hai mươi sáu người, cuối cùng đánh gục sáu tên thành viên còn lại của Dong binh đoàn Hồng Hạt Tử, thủ lĩnh Dong binh đoàn Hồng Hạt Tử nhảy xuống vách núi vạn trượng, hi vọng sống tiếp là cùng
xa vời.
Mặt khác, đối thủ cạnh tranh thương mại của Sở Vân Hùng tuyên bố phá sản, đang vào trại giam, nói cách khác, Tiếu Lạc sẽ sớm lui rút khỏi Hoa Vũ, nhiệm vụ bảo vệ Sở Nguyệt xem như đã hoàn thành.
Vậy liền coi là hoàn thành?
Tiếu Lạc có loại cảm giác không quá chân thật, trong đầu thở phào nhẹ nhõm, bởi vì sau này không cần đi học nữa.
"Tiểu Lạc, lần này đúng là rất cảm tạ ngươi, tiểu nữ có thể an toàn trở về, toàn do sự giúp đỡ của ngươi." Sở Vân Hùng lần thứ hai biểu đạt cảm tạ, xưng hô với Tiếu Lạc cũng trở thành tiểu Lạc, thân thiết, kéo gần quan hệ.
"Sở tiên sinh khách khí, đây là việc ta phải làm." Tiếu Lạc khách sáo một câu.
Sở Vân Hùng đối với Tiếu Lạc càng thưởng thức nhiều hơn, bởi vì Tiếu Lạc cũng không có thừa dịp cơ hội rút ngắn quan hệ với hắn, thái độ đúng mực, đối với người trẻ tuổi mà nói là phi thường hiếm thấy .
"Tiểu Lạc, ngày mai ta để tài xế của ta tới đón ngươi, hai chúng ta nói chuyện."
"Thật không tiện Sở tiên sinh, ngày mai ta còn có chuyện khác muốn làm, khả năng không có thời gian." Tiếu Lạc khéo léo từ chối, Sở Vân Hùng tìm hắn tán gẫu, tự nhiên là muốn an bài công việc cho hắn, nhưng hắn không muốn ăn nhờ ở đậu, bị người quản thúc, có một trăm vạn tài chính khởi động, hắn muốn bắt đầu làm chuyện của chính mình, tuy rằng trong đầu chưa có kế hoạch cụ thể.
"Tiểu Lạc, ngươi rất giống ta lúc tuổi còn trẻ, ta hiểu ngươi, ngươi tới, ta chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng." Sở Vân Hùng cười tủm tỉm nói.
"Ngươi nhất định phải tới, tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi thật nhiều khiêu chiến, cũng sẽ cho ngươi một không gian rộng lớn để phát huy." Sở Vân Hùng nói.
Tiếu Lạc hơi đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Khiêu chiến, không gian!
Lời của Sở Vân Hùng rõ ràng có vấn đề, nhưng lại không nói ra, giống như là cách một tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh, ở dưới ánh nến chiếu rọi có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình trong phòng, trong lòng rõ ràng, nhưng thủy chung không nói rõ ra được, khiến lòng người ngứa khó chịu, rất muốn đi tìm tòi hư thực.
"Hắn thật sự biết ta muốn cái gì?"
Tiếu Lạc tự lẩm bẩm một tiếng, hắn muốn tự do, không bị người quản hạt, còn muốn được khiêu chiến, muốn có thể phấn đấu vì phần còn lại của cuộc đời.
"Quên đi, hay là ngày mai đi xem một chút đi!"
Trong lòng quyết định chủ ý, liền đi xuống lầu, toàn thể học sinh Chuyên ngành Anh ngữ đều ở chờ hắn chỉ đạo đồng ca, mà buổi tối ngày mai, chính là lúc so tài đồng ca.
"Tiếu Lạc đến rồi, mọi người nhanh xếp lại đội!"
Hoàng Nhược Nhiên trước hết nhìn thấy Tiếu Lạc, ngay lập tức sẽ bắt chúng nữ đang ngồi ở trên sân cỏ tán gẫu đứng thành hàng.
Các nữ sinh nhanh chóng xếp lại đội ngũ, từng cái từng cái khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp Tiếu Lạc.
Lúc Tiếu Lạc nói muốn đánh bại chuyên ngành đo lường và điều khiển, các nàng đều rất hoài nghi, nhưng trải qua mấy ngày Tiếu Lạc chỉ đạo, trình độ đồng ca của các nàng đã tăng lên theo từng ngày, đặc biệt ngày hôm qua, chuyên ngành đo lường và điều khiển Khâu Lượng khi nghe các nàng đồng ca, sau khi nghe các nàng đồng ca bài Hoàng Hà một lần mặt liền tái đi, chuyên ngành đo lường và điều khiển cũng đổi địa phương luyện hát.
Khâu Lượng còn ủy thác người tới, lớp trưởng Triệu Thế Kiệt lại đây hỏi dò có thể thủ tiêu cá cược ngày đó hay không, suy nghĩ một chút liền thở ra một hơi!
Có thể nói, hiện tại uy vọng của Tiếu Lạc ở trong lớp chắc chắn sẽ không kém hơn so với Hoàng Nhược Nhiên.
"Lạc ca, ngươi sao mới đến, tất cả mọi người chờ ngươi từ lâu." Chu Tiểu Phi oán trách một tiếng.
Kết quả lập tức gặp phải oanh kích của nữ sinh cả lớp.
"Lạc thần lúc nào đến thì sẽ đến, tên lợn chết này mà cũng muốn quản a."
"Đúng rồi đúng rồi, tên lợn chết này rõ là muốn hạ thấp Lạc thần."
"Đầu heo không tử tế, quá không hiền hậu."
......
Trên mặt Chu Tiểu Phi vẻ mặt khó coi đến cực điểm, mình không phải chỉ oán trách một câu sao, sao liền chọc cho nhiều người tức giận như vậy.
Đinh Khải liếc hắn một cái: "Đừng xem ta, trời mới biết bên trong đầu óc ngươi có cái gì, nói ai không nói, nói Lạc ca, quá ngu ngốc, có thể trách được ai."
"Kẻ ngốc, ngươi không có chút nào cảm thấy tâm lý không thăng bằng? Tốt xấu chúng ta đều là quốc bảo trong lớp, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy." Chu Tiểu Phi phàn nàn.
Đinh Khải đột nhiên cười đắc ý cười: "Khà khà. . . . nhờ hồng phúc của Lạc ca, ta ở trên diễn đàn Hoa Vũ tìm kiếm, mới đây đã thành công bắt được học muội Tâm Nghi, ngươi bây giờ rất chênh lệch với ta, khoảng cách đúng là không phải lớn một cách bình thường nha."
Cái gì?!
Chu Tiểu Phi mở to hai mắt, gương mặt khó mà tin nổi, hắn cùng Đinh Khải một mập một gầy bị mệnh danh là "Song xấu" của Chuyên ngành Anh ngữ, tất cả mọi người đều không có bạn gái, nhưng bây giờ là tình huống gì thế này, Đinh Khải có bạn gái, mà hắn vẫn còn không có, hắn cảm nhận được thương tổn không phải là chỉ một chút a.