Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 87: Rời đi

Chương: Rời đi
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Ánh đèn chiếu sáng sân khấu Đại Lễ Đường, so với sân khấu, ánh sáng trên thính phòng thì lại có vẻ ảm đạm hơn nhiều.

Tiếu Lạc giơ ̀ khắc này đang an vị ở hàng ghế khán giả cuối cùng ở một vị trí tầm thường, đêm nay hắn muốn rời đi, thời khắc rời đi là
lúc thưởng thức xong bài đồng ca của Chuyên ngành Anh ngữ, dù sao đây cũng là do hắn chỉ đạo.

"Một đám nữ sinh lại chọn một bài Hoàng Hà , ta xem nào, các nàng nhất định hát không được, nữ sinh làm sao có khả năng thể hiện
được khí thế của bài hát này."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, sợ là Chuyên ngành Anh ngữ sẽ lót đáy rồi!"

Hai tên nam sinh bên cạnh có xì xào bàn tán, thảo luận màn trình diễn sắp tới của Chuyên ngành Anh ngữ =.

Tiếu Lạc không nhịn được nói rằng: "Khí thế của ca khúc không phải dựa vào cổ họng hô càng to mà có được, rất nhiều bài cách mạng
đều là nữ tử hát, các nàng vẫn có thể đem khí thế trong ca khúc thể hiện ra, trên đời không có ca khúc nào không thích hợp, chỉ có hiểu
được phương pháp hát hay không thôi."

Hai nam sinh nhìn hắn, cười cợt.

"Anh em, xem ra ngươi rất hiểu Âm nhạc a, Âm nhạc hệ?"

"Không phải."

"Vậy là ngươi của phan hâm mộ, là thành viên hiệp hội Âm nhạc?"

"Cũng không phải, ta chỉ là người đi ngang qua ."
Lần này, trên mặt hai nam sinh nụ cười coi thường.

"Ngươi một ... không ... phải pà học sinh hệ Âm nhạc, hai không phải thành viên đoàn văn nghệ, vậy ngươi có cái gì tư cách gì để bình
luận."

Tiếu Lạc cũng không giận, trên mặt từ đầu tới cuối duy trì một nụ cười mỉm, chỉ trả lời một câu: "Bởi vì bài đồng ca Chuyên ngành Anh
ngữ là do ta chỉ đạo ."

Hai tên nam sinh triệt để kinh ngạc, một học sinh giới thiệu chương trình từ sau sân khấu đi ra, trên mặt mang theo nụ cười trên mặt,
cầm micro nói rằng: "Phía dưới xin mời thưởng thức ca khúc Hoàng Hà , đồng ca lớp 16 Chuyên ngành Anh ngữ; chỉ huy, Hoàng
Nhược Nhiên; đọc diễn cảm, Sở Nguyệt!"

Mầu màn che đỏ thẫm chậm rãi được kéo ra, lộ ra từng khuôn mặt quen thuộc Chuyên ngành Anh ngữ, mỗi người đều tinh thần sung
mãn, mặt mỉm cười, dựa theo đội hình Tiếu Lạc đã điều chỉnh tốt.

Thân mang Âu phục, com lê, Hoàng Nhược Nhiên mang giày cao gót đi ra từ phía sau đài, hướng về ghế khán giả cúi chào một cái, sau
đó chạm rãi mặt hướng về các đồng học. tiếng đệm nhạc Hoàng Hà đúng lúc này vang lên như tiếng nhạc trong rừng sâu, nhẹ nhàng
thanh thoát mà ra.

Sở Nguyệt đang ở giữa đội ngũ, ở lúc tiếng đệm nhạc vang lên, nàng liền cao giọng đọc diễn cảm: "Hoàng Hà, một dòng sông lịch sử
chẩy mãi không thôi; Hoàng Hà, một vị Hoàng tử của đại địa; ngài là huyết mạch liên tiếp 660 vạn Thần Châu đại địa,

Từ bãi cỏ Tuyết Sơn, chúng ta dùng tiếng ca bi tráng ngoái đầu nhìn lại lịch sử, từ mưa bom bão đạn cùng những ngày tuyến phủ trắng
định núi, đi cùng với tiếng ca anh dũng giết địch, đoàn kết lại nào các Long truyền nhân, bảo vệ quê hương, bảo vệ Hoàng Hà, bảo vệ tổ
quốc vĩ đại của chúng ta!"

Tâm tình bị khơi dậy, tràn đầy một loại khí khái hào hùng, tràn đầy lực hấp dẫn, đồng ca còn chưa bắt đầu, một đoạn đọc diễn cảm,
cũng đã làm tất cả khán giả nhiệt huyết sôi trào, thật giống như thấy được hình ảnh chiến sĩ cách mạng anh dũng giết địch, thấy được
Hoa quốc quật khởi.

Tiếu Lạc lộ ra thoả mãn nụ cười, Sở Nguyệt thật sự rất thích hợp làm một người đọc diễn cảm.

Hoàng Nhược Nhiên hai tay bắt đầu tiến hành chỉ huy, tiếng ca to rõ chỉnh tề liền vang lên.

" Gió đang gào, ngựa đang hý, Hoàng hà đang gào thét. . . . . ."

Tiếng ca khởi đầu giống như là một thớt ngựa hoang chạy trốn trên thảo nguyên bao la, ngay sau đó là nhiều hơn nữa, cuối cùng là một
đàn, tựa như vạn mã chạy dọc theo Hoàng Hà chẩy cuồn cuộn, phối hợp với nhạc đệm, cao âm cùng giọng thấp mãnh liệt va chạm,
khiến người ta phảng phất thấy được sóng biển đang cuộn trào.

Hai tên nam sinh vừa nghi vấn Chuyên ngành Anh ngữ liên ngây dại, toàn trường cũng đều ngây dại, bọn họ chưa từng nghe qua bài
đồng ca nào giàu có khí thế như vậy, âm thanh lại như hóa thành sóng biển, một làn sóng lại một làn sóng, chấn động trùng kích màng
tai mọi người.

Thời điểm này, giống như lôi đình đột nhiên kéo tới, tựa như một hồi thịnh yến Âm nhạc hoa lệ, ở trong đầu mọi người ầm ầm nổ tung,
mới đầu tiếng nhạc như một dòng suối nhỏ, nhưng bay giờ đã biến thành một Đại Hà mênh mông, thế không thể đỡ, một dòng nước
xiết dũng mãnh tiến vào, anh dũng tiến tới.

Quá rung động, thật bất khả tư nghị!

Làm đồng ca xong xuôi, Hoàng Nhược Nhiên chạm rãi hướng về ghế khán giả cúi mình, thời điểm nghiêng mình tạ lễ, toàn bộ lễ đường
tĩnh lẵng đến nỗi thanh âm một cái châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, toàn trường hơn một ngàn người, tất cả đều nhìn
chằm chằm không chớp mắt, trố mắt ngoác mồm nhìn sân khấu, lúc này tiếng ca còn đang lượn lờ bên tai bọn họ, dư âm không ngừng,
phấn chấn linh hồn của bọn họ.

Chuyên ngành Anh ngữ đồng học hai mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xẩy ra, không biết khán giả đang bị làm sao, chẳng lẽ các
nàng hát không tốt?

"Đùng. . . . . . Bành bạch đùng. . . . . ."

Đang lúc này, người lão sư ngồi ở trung ương hàng thứ nhất đứng lên, trở thành người thứ nhất vỗ tay, phá vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị
này, ngay sau đó, những người khác, học sinh dồn dập đứng dậy vỗ tay, mọi người sôi trào, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại như bão táp bao
phủ toàn trường.

Mọi người kịch liệt vỗ tay, tiếng hoan hô, biểu đạt độ tán thành cao đối với bài đồng ca của Chuyên ngành Anh ngữ!
Cho đến bây giờ, vẫn không có lớp nào hợp xướng, biểu diễn đồng ca để những lão sư này tán thưởng, mãi đến tận sau khi Chuyên
ngành Anh ngữ lên đài, các nàng dùng bài đọc diễn cảm khơi dậy khí thế, dùng tiếng ca giống như sóng biển chinh phục mỗi người ở
đây.

"Quả thực khó mà tin nổi a, một đám nữ sinh, lại có thể đem Hoàng Hà hát tốt như vậy!"

"Đúng vậy a, khí thế nhiều như vậy, tình cảm, đặc biệt là phương pháp hát của các nàng, tương tự như sóng biển."

Hai tên nam sinh lúc đầu nghi vấn Chuyên ngành Anh ngữ thán phục không ngớt, bọn họ theo bản năng hướng về vị trí Tiếu Lạc, lại
phát hiện vị trí kia đã trống không, Tiếu Lạc không biết đã rời đi lúc nào.

Đương nhiên, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Khâu Lượng chuyên ngành đo lường và điều khiển lúc này mặt xám như tro, hắn rất xác
định bọn họ thua, bất kể là từ màn đọc diễn cảm hay là chỉ huy, hoặc là toàn thể đồng ca, trình độ đồng ca, đều cao hơn so với bọn họ
mấy bậc, y theo như cá cược, hắn phải cởi sạch quần áo lỏa thể chạy một vòng a.

Vào giờ phút này, Tiếu Lạc đã kéo thùng đựng hành lý, chậm rãi đi ở trên con đường trường học.

Lại như lúc hắn tới, lặng lẽ rời đi, vung lên ống tay áo, không mang đi một áng mây. Hắn không có tiếc nuối, hắn chí ít để lại ít đồ, tỷ
như lần đồng ca này, hắn tin chắc Chuyên ngành Anh ngữ sẽ là đệ nhất.

Chỉ là, trong lòng dù sao cũng có chút hơi không muốn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Chu Tiểu Phi Lôi thôi keo kiệt, Đinh Khải gầy gò tựa như con khỉ, Hoàng Nhược Nhiên hung hăng, An Lạc Lạc đáng yêu, Sở Nguyệt điêu
ngoa vô lễ. . . . . . Vân vân.

Ở Hoa Vũ mấy ngày nay có đắng cay ngọt bùi, nếu như nói không hề có một chút cảm tình, đó là không thể nào.

Nhưng, hết thảy đều sẽ bị thời gian xóa nhòa đi, hắn còn có muốn làm, mà bọn Chu Tiểu Phi, cũng có cuộc sống đại học muôn màu
muôn vẻ của bọn họ.

Nơi cửa trường, một chiếc xe Bentley màu đen vững vàng đứng ở này.

"Là Tiếu tiên sinh sao?" Tài xế cung kính hỏi dò.

Tiếu Lạc gật gù: "Ngươi mạnh khỏe."

Tài xế đem cửa xe mở ra: "Ông chủ ở khách sạn đợi ngài đã lâu, mời lên xe đi."

"Làm phiền rồi."

Tiếu Lạc cuối cùng quay đầu lại liếcnhìn Hoa Vũ, đi vào bên trong xe.




Trang 45# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch