Đối với Sở Nguyệt, Tiếu Lạc vốn nghĩ là mình chán ghét nàng, nhưng đến lúc muốn rời đi, hắn mới phát hiện, hắn không có thật sự chán ghét nàng mà hắn rất để tâm tới nàng.
Sở Nguyệt toàn thân bị mưa ướt nhẹp, một cơn gió thổi tới, thân thể liền không nhịn được rùng mình một cái, giống như là một đóa hóa trong bão táp, thê mỹ, bất lực, đáng thương, vốn nên cao cao tại thượng hưởng thụ mọi người vờn quanh nàng, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn Tiếu Lạc trở lại, nàng không quên được nam nhân ở Dã Trư lĩnh đã dành cho nàng một chút ấm áp, cảm giác an toàn, nàng muốn dụng hết toàn lực nắm lấy nó.
Trong lòng Tiếu Lạc không dễ chịu, cho dù đối phương không phải là Sở Nguyệt, coi như đổi thành Hoàng Nhược Nhiên hoặc An Lạc Lạc, hắn cũng là sẽ như vậy.
Nhưng là, hắn không thể quay đầu, hắn cùng với các nàng không phải người cùng một cái thế giới, hắn chỉ là người đi ngang qua thế giới của các nàng, chỉ là một người đi đường mà thôi, một người đi đường, như thế nào có thể quá lưu luyến phong cảnh gặp gỡ ở trên đường.
Sắc mặt lạnh nhạt, nói: "Sở đại tiểu thư, ngươi thật sự rất ngây thơ, biết không, ta rất đáng ghét ngươi, ngươi chính là một nữ nhân ngu xuẩn, mãi mãi là đứa nhỏ chưa trưởng thành, như việc ngươi ở độ tuổi này mà vẫn cả ngày ăn kẹo que,
Ngươi cảm thấy hàm răng của mình rất tốt sao, vẫn cảm thấy ăn kẹo que rất đáng yêu? Ta cho ngươi biết, ngươi quá trẻ con, buồn cười nhất là, ngươi lại còn đem kẹo que làm lễ vật tặng cho ta, ngươi xác định ngươi đúng là hoa khôi của trường?"
Một lời nói, mỗi một câu mỗi một lời giống như cây chủy thủ, thật sâu đâm vào trong lòng Sở Nguyệt.
Nàng mở to hai mắt nhìn Tiếu Lạc, nước mắt pha tạp vào nước lăn xuống mà, vì sao lại như vậy? Nguyên lai đều là mình mong muốn đơn phương sao? Nguyên lai mình trong lòng hắn là như thế sao?
"Trở về đi thôi, tiếp tục làm đại tiểu thư, đừng tiếp tục tới tìm ta, người ta không muốn nhìn thấy chính là ngươi!"
Tiếu Lạc sợ mình còn nhẹ dạ, dùng sức hất tay của nàng ra, cũng không quay đầu lại đi lên taxi.
Sở Nguyệt đuổi theo vài bước, lảo đảo, nhưng cuối cùng ngừng lại, nhìn bóng lưng Tiếu Lạc rời đi.
Tiếu Lạc đi tới taxi, bảo tài xế lái xe ô tô rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Vân Hùng, báo cho hắn vị trí Sở Nguyệt.
Quay đầu lại, xuyên thấu qua taxi sau chắn gió kính, hắn nhìn thấy Sở Nguyệt đang đứng trong mưa, run lên lẩy bẩy, khóc lớn.
Ôi. . . . . .
Tại sao phải tới tìm ta?
Tiếu Lạc thở dài một tiếng, hắn hoàn thành ủy thác, nàng cứ làm đại tiểu thư, không cần phải liên hệ, cứ như người dưng nước lã, hòa bình rời đi không được sao? "Huynh đệ, cô bé kia khá tốt a, trời mưa mà còn lái xe đuổi theo ngươi, có thể thấy, nàng rất yêu thích ngươi a." Tài xế nhìn Tiếu Lạc qua gương chiếu hậu nói.
Tiếu Lạc cười cợt, không có tiếp tài xế.
Sở Nguyệt thật sự yêu thích chính mình sao?
Không biết.
Mình thích Sở Nguyệt sao?
Không thích, chí ít cho tới bây giờ vẫn không tính là yêu thích, chỉ là sau khi vũ hội kết thúc không còn chán ghét nàng nữa.
Tí tách, dường như sẽ mưa mãi không dừng.
Trở lại căn phòng thuê của mình, Tiếu Lạc phải quét tước vệ sinh một hồi, rời đi gần một tháng, trên bề mặt đều bám một tầng tro bụi dày đặc.
Sau đó tắm rửa, ngồi ở trên giường, Tiếu Lạc lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Trương Đại Sơn.
"Ngươi mạnh khỏe, xin hỏi là vị nào?"
Trương Đại Sơn thường thường sẽ nhận được điện thoại khách hàng lạ, cho nên khi có một số không có lưu trong danh bạ gọi cho hắn, liền phi thường lễ phépthăm hỏi.
"Ta, Tiếu Lạc!" Tiếu Lạc nói.
"Lão Tiếu a, cái quỷ gì? Làm sao lại đổi số rồi?" Âm thanh lập tức trở nên thô lỗ, hơn nữa còn rất lớn.
Tiếu Lạc trả lời: "Số điện thoại trước cái kia đã không sài nữa, Wechat cũng thay cái mới, mau mau thêm."
Thay phương thức liên lạc, vì muốn cắt đứt liên lạc với mọi người ở Hoa Vũ.
"Người anh em ngươi có truyện gì vậy, trốn nợ hay sao mà đổi số?"
"Nói nhảm gì đó, nói ngươi thêm thì them đi." Bởi vì Sở Nguyệt, Tiếu Lạc có chút buồn bực mất tập trung.
"DCM, ăn hỏa dược rồi."
Trương Đại Sơn chửi rủa nói, "Ngươi bây giờ ở đâu? Ta tới tìm ngươi, ta vừa vặn đang ở đó."
"Ta sớm hoàn thành ủy thác của Sở Vân Hùng, hiện tại ở nhà mình."
"Được rồi, ta lập tức đến, đúng rồi, mau mau chuẩn bị cho ta một bộ áo ngủ, váy ngủ, đêm nay qua đêm ở nhà ngươi, không quay về."
Nói xong, không chờ Tiếu Lạc đáp lời, Trương Đại Sơn liền dập máy.
Tiếu Lạc không biết nói gì, sau đó đem phương thức liên lạc mới gủi tới cho mọi người trong danh bạ, nhưng do ngón tay quá nhanh, nễn đã nhắn tin cho một người không nên nhắn, đó chính là Triệu Mộng Kỳ.
Hắn đối với mình cũng hết chỗ nói rồi, lúc này liền muốn xóa đi phương thức liên lạc của Triệu Mộng Kỳ, đỡ phải sau này gặp chuyện khó nói.
Để hắn không nghĩ tới là, Triệu Mộng Kỳ lại trả lời tin nhắn của hắn: ngươi gần đây có được khỏe hay không?
Tiếu Lạc vỗ trán một cái, đau cả đầu, thật là không có chuyện tìm việc a.
Hắn quyết định không trả lời tin nhắn này.
......
Sau một tiếng, Trương Đại Sơn đến, mang theo một két bia, còn mang theo một đống lớn đồ ăn vặt tới.
Tiếu Lạc đi thuê phòng ở lầu trên cùng, một phòng vừa phải, chỉ chiếm một nửa diện tích tầng cao nhất, nửa còn lại là một cái ban công, sàn nhà lát gạch sứ màu đỏ, không cần phải quét vẫn sạch sẽ, sau một trận mưa thì mặt sàn sạch bóng, lúc này có thể đi hai chân trần không cần phải đi dép. Ngày hôm nay trời mưa, lúc này mà bày ra một cái bàn nhôm dưới mái hiên, lúc này ngồi ăn ở mái hiên là cực kỳ mát mẻ và thoải mái.
"Ngươi đây dự định uống xongrồi nói nhảm ah?" Tiếu Lạc liếc nhìn két bia trên đất.
"Nói cái trứng, ta uống bia chưa bao giờ nói nhảm, uống vào bao nhiêu rất nhanh sẽ chuyển đổi thành nước đái ra ngoài."
Trương Đại Sơn gặm một cái đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, hắn hôm nay mặc rất tùy tiện, ngắn tay, quần cộc, quần đùi, dép lê, hắn đem điện thoại của mình ném cho Tiếu Lạc xem, "Nói một chút coi, cái nữ nhân này ở trường như thế nào?"
Trên điện thoại hiện lên một bức ảnh cô gái, sau khi gặp qua nhiều mỹ nhân, chỉ nhìn một cách đơn giản Tiếu Lạc đã lắc đầu, bởi vì...cái miệng của nữ nhân này quá lớn, ngũ quan cũng không đẹp, lộ ra một khí tức chanh chua, có điều cũng không thể tùy tiện đánh giá, vạn nhất là bạn gái mới của Trương Đại Sơn hàng, nếu như hắn nói dung mạo không đẹp thì chẳng phải là làm ảnh hưởng tới tự tôn của Trương Đại Sơn sao.
"Chính ngươi cảm thấy thế nào?"
"Là ta hỏi ngươi, ngươi làm sao hỏi ngược lại ta hả?" Trương Đại Sơn lớn tiếng, nước miềng phun tung tóe.
"Nàng là gì của ngươi?" Tiếu Lạc vẫn cẩn thận một chút.
Trương Đại Sơn nói: "Ta là người lãnh đạo trực tiếp."
Người lãnh đạo trực tiếp?
Tiếu Lạc suy nghĩ một chút, vẫn là đừng nói lời nói thật tốt, xem dáng vẻ này, Giống như là có chút ý tứ với người quản lý này.
Gật gù: "Cũng không tệ lắm a, mũi là mũi, mặt là mặt, con mắt là con mắt, rất có khí chất."
Vậy mà Trương Đại Sơn vừa nghe, ngay lập tức sẽ phát hỏa, vỗ mạnh bàn: "Khí chất cái trứng, nàng mà có khí chất ah? mắt Lão Tiếu ngươi có phải mù rồi không, không thấy miệng của nàng lớn thế ah, đều có thể hai cái lão nhị của tên da đen vào, ngươi lại còn nói nàng rất có khí chất."
"Ngươi làm sao? Vừa nẫy ngươi nói là xếp của người sao." Tiếu Lạc khuôn mặt không rõ vì sao.