WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 93: Cho ta chút mặt mũi

Chương: Cho ta chút mặt mũi
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Buổi tối, Trương Đại Sơn ngáy như sét đánh ngang tai, Tiếu Lạc nằm trên giường không thể nào ngủ được, Sở Vân Hùng cho hắn kỳ
ngộ, để hắn do dự, không biết rốt cuộc có nên nhận hay không nhận, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có quyết định được.

Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa, còn tới ba ngày để cân nhắc mà!

Thở dài, sau đó mở hệ thống ra xem lên.

Hắn điểm hiện tại đáng có 46,000 điểm, trong cửa hàng có rất nhiều năng lực có thể đổi, vẫn theo nguyên tắc trước đây, không có đổi
năng lực lung tung, điểm tích góp càng nhiều càng tốt.

Ngày hôm sau, buổi chiều mới vừa mua xong món ăn chuẩn bị làm một bàn đồ ngon khoản đãi Trương Đại Sơn, muội muội Tiếu Như Ý
lại gọi điện thoại tới.

Mở miệng câu nói đầu tiên là: "Ca, ngươi đổi số rồi hả?"

"Tiếu Như Ý, ngươi phản ứng quá trậm nha, tối hôm qua ta gửi tin nhắn tới xế chiều hôm nay ngươi mới hồi âm." Tiếu Lạc nói.

"Ta trực đêm mà, đúng rồi, buổi tối quá chỗ ta dùng cơm, ta thấy nhớ anh trai của mình rồi đó." Tiếu Như Ý làm nũng nói.

Tiếu Lạc bán tín bán nghi: "Ngươi xác định là nhớ ta, mà không phải là muốn giới thiệu đối tượng cho ta?"

"Hì hì. . . . . . Xem ra chuyện gì cũng không gạt được con mắt lão ca." Tiếu Như Ý hì hì cười nói.

"Ngươi giới thiệu cho người khác đi, ta không cần."

"Lão ca, ta thề với trời, đây là một cô gái tốt, năm nay 22 tuổi, chiều cao 1 mét sáu, tướng mạo tất nhiên là không cần nói, ta xem rất
chuẩn, tuyệt đối là đại mỹ nữ, rất xứng đôi với ngươi."

"Ta. . . . . ."

"Lão ca không cho không đáp ứng, lại nói, ta chủ yếu không phải giới thiệu đối tượng cho ngươi, mà thật đã rất lâu không gặp ngươi
rồi."

Tiếu Như Ý nhõng nhẽo đòi hỏi, vừa đấm vừa xoa, "Ngươi nếu dám không đến, ta liền gọi điện thoại cho cha mẹ, nói là ngươi không
quan tâm tới ta, không thèm nhận thức muội muội ta đây."
Tiếu Lạc bất đắc dĩ cười khổ, xem như là phục rồi: "Được được được, ta đến được chưa."

"Hì hì. . . . . . Đây mới là ta thật lão ca mà." Tiếu Như Ý thực hiện được cười nói.

"Mấy giờ vậy?"

"Tám giờ tối, ta ở cửa lớn bệnh viện, lão ca, ngươi trước tiên đi làm lại đầu tóc cho đẹp đẽ, tốt nhất là mặc áo sơ mi màu đen, bởi vì
ngươi mặc áo sơ mi màu đen sẽ rất đẹp trai."

". . . . . ." Tiếu Lạc không có gì để nói.

Cúp điện thoại, đi vào phòng khách, đạp một cước vào cái mông của Trương Đại Sơn đang nằm nhoài trên ghế salông.

Trương Đại Sơn nghiêng đầu lại, lớn tiếng ồn ào: "Làm gì? Là cảm thấy ta mông rất gợi cảm hay sao? Chơi game cũng không được yên
tĩnh, sao lại đáng ghét như thế!"

"Như Ý gọi ta đi tới nhà nàng, ngươi đi không?" Tiếu Lạc ngồi ở trên cái băng ghế đối diện nói.

Trương Đại Sơn ngồi dậy: "Ngươi đi tới nhà Lạc muội làm gì?"

"Đã lâu không gặp nàng, qua gặp nàng một chút." Tiếu Lạc bình tĩnh nói.

"Không thể, bằng vào những gì ta hiểu về Lạc muội, nàng nhất định là giới thiệu bạn gái cho ngươi." Trương Đại Sơn nâng giọng lên.

Tiếu Lạc nhìn hắn với con mắt khác: "Đúng ah, như vậy mà bị ngươi đoán được."

"Tất nhiên rồi, loại như nhân nào mà ca chưa từng thấy, ta hiểu rõ tâm tư của con gái."

Trương Đại Sơn vỗ lồng ngực tràn đầy tự tin nói, "Có điều ngươi rất phản ghét cái phương thức giới thiệu làm quen như thế này, làm
sao người lại đáp ứng chứ?"

"Ta nói, chủ yếu là đi xem Như Ý, rất lâu rồi không có gặp nàng." Tiếu Lạc tức giận.

"Nói cũng đúng."

"Ngươi đến cùng có đi hay không, nói thống khoái coi nào?"

"Đi, có cơm ăn tại sao không đi."

Trương Đại Sơn nhảy lên một cái, cởi quần áo Tiếu Lạc cho hắn mượn ra, đổi một bộ quần áo khác, "Có điều nếu là Lạc muội giới
thiệu cho ngươi, ngươi cũng hơi hơi coi trọng một chút, vạn nhất ngươi tới là một mỹ nữ, không liền có thể lấy. . . . . . Khà khà khà. . . . .
. Ngươi hiểu ."

Nụ cười rất hèn mọn, vẻ mặt rất dâm đãng, âm thanh vô cùng ma mị, đặc biệt lông mày hai bên, còn có thể nháy lên xuống, thuộc về
cực phẩm trong cực phẩm.

Hiểu em gái ngươi a!

Tiếu Lạc thật muốn đạp lên một cước vào mông thằng này.

......

Giang thành có bống khu vực lớn, theo thứ tự là Đông Nam khu, Tây Bắc khu, Khu Quang Minh cùng Thái Hòa khu.

Hoa Vũ ở Tây Bắc khu, Tiếu Lạc ở Đông Nam khu, cách Khu Quang Minh không tới một kilomet, mà Tiếu Như Ý đi làm ở bệnh viện Khu
Quang Minh.

Từ chỗ ở của mình đi xe đến chỗ Tiếu Như Ý, không kẹt xe đại khái cần nửa giờ, vì lẽ đó buổi chiều sáu giờ hắn sẽ xuất phát cùng với
Trương Đại Sơn.

"Lão Tiếu, ngươi tới lái xe, tối hôm qua ngủ không ngon, ta muốn ở trên xe lại ngủ một lúc." Trương Đại Sơn ném chìa khóa xe cho Tiếu
Lạc, đánh ngáp, một mình ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.

"Ngươi không sợ ta phá hư xe của người ah?" Tiếu Lạc cười nói.

"Ngươi làm hư xe thì phải mua cho ta một con xe mới, ngươi hiện tại rất có tiền, trên người có hơn một triệu, lại lập tức đi nhậm chức
CEO, chúng ta là bạn học thời đại học, chỉ sợ có mấy ngươi sống tốt như thế này, hừ, nếu để cho Triệu Mộng Kỳ biết, nàng khẳng định
sẽ khóc rất to, dĩ nhiên buông tha một núi vàng to như thế này."

"Ngừng lại, ta còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có nên nhận Lạc phường hay không, hai ngày nay để ta suy ngẫm lại." Tiếu Lạc nói.

Trương Đại Sơn thật sự là không nghĩ ra, cái này có cái gì không tốt đâu, rõ là có một đĩa bánh đập vào đầu mà, không lẽ để cho người
khác lấy đi sao?

Thở dài một tiếng: "Được, ca không nói, ngược lại ta đã quyết định, mặc kệ ngươi làm cái gì ta đều theo ngươi, huynh đệ chúng ta đồng
thời làm việc, ở Giang thành, nha không, là ở toàn quốc xông ra một sự nghiệp thành tựu." Đột nhiên lại phán đoán, "Nếu nhưcó thể
được lãnh đạo nước nhà tiếp kiến, vậy thì quang tông diệu tổ, đủ ca cả đời khoác lác rồi."

"Người nằm mơ giửa ban ngày ah!"

Tiếu Lạc đả kích hắn một chút, chậm rãi khởi động xe.

Bệnh Viện Nhân Dân Khu Quang Minh

Một nam hai nữ đang chờ đợi ở cửa bệnh viện. . . . . .

Nam tử da dẻ rất trắng tịnh, cảm giác có chút thư sinh, như một đứa mười bảy mười tám tuổi, thực tế là 24 tuổi, chính là Đường Nhân
em rể Tiếu Lạc.

Nữ hài đứng sát bên Đường Nhân là Tiếu Như Ý, một mái tóc ngắn ngọn ngàng, mặc trên người một cái áo sơ mi ngắn tay, phía dưới
thì phối hợp một cái quần màu đen, ngũ quan tinh xảo, có loại cảm giác như thiếu nữ thanh thuần.

Tiếu Như Ý người đứng bện cạnh mặc một bộ màu trắng nói: "Ngọc Ngọc, ta nói với ngươi nha, anh của ta đẹp trai hơn trong ảnh
nhiều, hơn nữa lại đặc biệt tốt, chờ nhìn thấy hắn, ngươi nhất định sẽ một mực yêu hắn."

Nữ hài cúi đầu ngại ngùng cười cợt, sau đó hàn huyên nói: "Anh của ngươi là khoa chính quy, sợ là ta không lọt mắt hắn."

"Học lực lại không coi vào đâu, chỉ cần các ngươi có cảm giác là được, ta nói đúng không Đường Nhân?" Tiếu Như Ý liếc mắt Đường
Nhân.

Đường Nhân lập tức mỉm cười phụ họa: "Đúng, đúng, nói rất đúng!"

Hắn ‘ đối với ’ chữ niệm : đọc chính là tiếng thứ hai.

Tiếu Như Ý một cước đạp lên: "Đối với cái đầu ngươi, học cái gì không học, một mực học lý diện lão thái bà nói chuyện."

"Lão bà, ở nhà ngươi đánh ta thì thôi đi, ở bên ngoài cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ." Đường Nhân ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.




Trang 48# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.