Chương 27: Nguyên Nhân Lớn Nhất Chính Là Quá … Nhàn!
"Ngọn nguồn của nhiệt độ trong ruột non chính là trái tim, ruột non lạnh, nghĩa là trái tim cung cấp không đủ nhiệt, một khi trái tim gặp phải vấn đề, trăm bệnh sẽ khởi phát cùng một lúc. Cho nên tôi mới nói, tình trạng bây giờ của anh còn chưa quá mức nghiêm trọng. Và tất cả vấn đề đều phát sinh vì cái gọi là tinh khuy lậu dương (tinh thiếu, dương khí tiết ra ngoài), bởi vậy, điều anh cần làm hiện giờ chính là tráng dương cố tinh (củng cố tinh huyết và dương khí), trước tiên hãy tăng dương khí trước đã, sau đó tiếp tục bổ thận."
“Biện pháp tốt nhất để tăng dương khí chính là phơi nắng, nhưng chỉ có ánh mặt trời mùa đông mới thích hợp để bổ sung dương khí thôi, còn mùa này không nên phơi nắng nhiều. Trong ngày, chỉ có duy nhất một thời điểm thích hợp để anh bổ sung dương khí thôi, chính là lúc bình minh, khi mặt trời chuẩn bị mọc nhưng chưa mọc ấy. Cho nên khoảng chừng năm, sáu giờ sáng, anh cần phải rời giường rèn luyện, đến bảy giờ rưỡi thì chấm dứt."
"Phương thức rèn luyện cũng không quá phức tạp, anh cứ lên mạng tùy tiện tìm một video nào đó dạy trạm thung (chỉ thân thể đứng thẳng, bất động như cọc gỗ) rồi học theo là được. mặt khác, anh làm việc ở đâu, mau nói cho tôi biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày."
Trương Hiền Lượng vừa nghe bản thân cần dậy từ lúc năm, sáu giờ sáng, trong lòng cũng có chút do dự, nhưng nghe xong những lời khích lệ của Trần Khánh, tự nhiên bản thân gã lại có được một chút năng lực tự điều khiển thân thể, gã lập tức nói: “Tôi làm ở cục Kinh tế và Thông tin, sáng tám giờ làm, tối sáu giờ tan, ngẫu nhiên cũng sẽ tăng ca."
Trần Khánh nói: "Vậy từ hôm nay trở đi, cứ chín giờ, anh phải lên giường ngủ, sau đó năm giờ sáng rời giường, rèn luyện xong, ăn điểm tâm xong, cũng đến giờ đi làm. À đúng rồi, bình thường anh có sở thích nào không?"
Trương Hiền Lượng nghĩ một hồi, lại lắc đầu.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ đi làm, gã đều xem video, đã sớm không còn bất cứ sở thích gì.
"Trước kia thì sao?" Trần Khánh hỏi tiếp.
Một người lớn đến từng này, kiểu gì cũng phải có một hai thứ mình yêu thích, không một ai sẽ thích xem video ngay từ đầu.
Trước kia sao?
Bỗng nhiên trong đầu Trương Hiền Lượng hiện ra hình ảnh bản thân hồi còn học trung học (cấp ba).
"Nếu ở trước đây, hẳn là bóng rổ." Trương Hiền Lượng nói.
Trần Khánh cười nói: "Vậy sau khi tan tầm, cơm nước xong, lại nghỉ ngơi một giờ đồng hồ, tiếp đó anh hãy đi đánh bóng rổ, cũng không cần anh phải tới sân bóng rổ, chỉ cần tìm một nơi không người luyện tập chuyền bóng là được."
Chỉ khi con người vận động, thân thể mới sản sinh ra dương khí.
Trương Hiền Lượng thường xuyên quay tay, và ngoại trừ cơ thể hao tổn, suy nhược, trong thân thể gã cũng tích lũy rất nhiều âm khí.
Âm khí rất thích những chỗ vắng vẻ, cho nên sẽ dẫn đường cho thân thể đi đến những nơi vắng vẻ.
Và bước đầu tiên mà Trần Khánh phải làm, chính là thay đổi hoàn cảnh cuộc sống hiện tại của Trương Hiền Lượng, đồng thời xóa bỏ những khoảng thời gian rảnh rỗi của đối phương đi.
Nói trắng ra, một nguyên nhân lớn nhất khiến cho mỗi ngày gã đều có thời gian xem video quay tay, chính là quá nhàn.
Nếu người ta thực sự quá mức bận rộn… làm ăn, kiếm tiền, ai còn có thời gian và tinh lực mà xem mấy món đồ chơi này?
"Tôi có làm được không?" Trương Hiền Lượng hơi do dự, hướng ánh mắt xuyên qua lớp kính râm nhìn về phía Trần Khánh.
Đã chục năm rồi gã hoàn toàn không sờ tới bóng rổ, và với thân thể hiện tại của gã, chạy hai bước đã thở dốc không ngừng rồi, có thể chuyền bóng, vận động được ư?
Trần Khánh cười nói: "Tôi có bảo anh làm Jordan (tuyển thủ bóng rổ nhà nghề Mỹ) đâu? Lại nói, trước kia anh vốn yêu thích bóng rổ, thì hiện tại cứ thử xem thứ lúc trước anh từng yêu thích, bây giờ còn có thể nắm chắc trong tầm tay hay không?"
Trương Hiền Lượng ngập ngừng một chút, chợt hỏi: "Tôi cần phải kiên trì trong bao lâu?"
Trần Khánh giơ ba ngón tay tới: "Ba ngày, trong vòng 3 ngày, anh cứ làm theo những gì tôi nói, lại phối hợp với dược vật trị liệu. Trong quãng thời gian này, dù dục vọng khiến cho anh nghĩ đến chuyện ấy, anh cũng phải quyết tâm, không được làm bất cứ động tác gì, đừng mở máy tính, đừng tìm trang web. Tới ba ngày sau, anh lại qua đây tái khám là được."
Hô ~
Trương Hiền Lượng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Điều mà gã sợ nhất chính là thời hạn bác sĩ yêu cầu quá dài, khiến bản thân không thể khống chế được.
Nhưng nếu chỉ là ba ngày, gã cảm thấy bản thân có thể kiên trì.
"Được, bác sĩ, anh bốc thuốc cho tôi đi." Trương Hiền Lượng nói.
Trần Khánh gật gật đầu, lập tức cầm lấy giấy bút viết đơn thuốc xuống.
Đào nhân 6g, quế chi 6g, tửu quân 9g(hậu hạ), mang tiêu 12g(dương hóa), cam thảo 6g, bồ hoàng thán 15g...
(Hậu hạ: một thuật ngữ trong trung y, chỉ phương pháp sắc thuốc. Một số loại thuốc khi sắc quá lâu sẽ mất tác dụng, chỉ nên bỏ vào khi những vị thuốc khác sắp sắc xong, sau đó hơi sắc một chút là bỏ ra uống)
(Dương hóa: là một trong những phương pháp bỏ vào sắc thuốc trong trung y, bỏ vị thuốc nọ vào trong nước hoặc cho thêm một chút rượu vàng, hấp cho tan chảy ra, hoặc hòa tan trong nước thuốc đã sắc xong, tiếp đó chờ dung dịch này trung hòa từ từ trong nước thuốc đã sắc xong mới uống)