Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 150: Rơi vào vấn đề nhân quyền

Chương 150: Rơi vào vấn đề nhân quyền




Vân Thanh đã đứng lên, nàng nhìn những sự việc đã phát sinh mà cảm thấy mình giống như đang nằm mộng. Ba phút trước nàng cho rằng mình không chết thì phải nằm bệnh viện vài tháng, sau đó nàng chợt phát hiện đối tượng bị tấn công không phải là mình mà chính là Hạ Thiên.

Hai phút trước, khi Vân Thanh cho rằng Hạ Thiên dữ nhiều lành ít thì đám hung đồ cầm ống tuýp chợt khựng lại không có chút cử động. Sau đó, một phút trước đám hung đồ lại phóng về một chiếc xe cách quán Hồng Hồ không xa, chỉ chưa đến một phút thì chiếc xe bị đập nát, mà người trong xe chắc chắn cũng đã bị đánh đến mức bất tỉnh nhân sự.

Khi những tiếng kêu thảm quen thuộc vang lên, Vân Thanh biết người trong xe chính là Trần Ích Dân và Chu Đông, vì vậy nàng có thể đơn giản suy đoán ra nội dung câu chuyện. Trước đó Hạ Thiên đánh hai người kia, vì vậy hai người tìm một nhóm côn đồ đến trả thù Hạ Thiên. Trước kia nàng từng nghe Trần Ích Dân nói có quen biết với cả hắc đạo và bạch đạo, bây giờ xem ra đối phương không nói khoác. Nhưng đau xót chính là bây giờ Trần Ích Dân lại gặp một Hạ Thiên còn khủng bố hơn, vì vậy đến bây giờ Hạ Thiên thì vẫn tốt, mà Trần Ích Dân thì không biết còn sống hay đã chết.

Đám người kia đập nát xe của Trần Ích Dân rồi nhanh chóng biến mất, Vân Thanh tin Trần Ích Dân dù không chết cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Vì đám người kia do hắn mời đến, nếu hắn muốn ép tội Hạ Thiên thuê côn đồ đánh người thì người bị giam vào ngục đầu tiên phải là hắn.

Tất cả sự việc này càng làm Vân Thanh vững niềm tin phải tránh xa Hạ Thiên, người này đều có quan hệ với hắc bạch đạo, chắc chắn không phải loại gì tốt đẹp, nàng cũng không muốn bị đối phương ăn sạch, ngay cả xương cũng không còn.

Vân Thanh nhìn Hạ Thiên đang đứng cách đó không xa, sau đó nàng lặng lẽ leo lên xe chạy đi như tên bắn.

Lúc này Hạ Thiên vừa cúp điện thoại, trong lòng có chút buồn bực, sao chị Vân Thanh chạy đi nhanh như vậy?

Người vừa điện thoại đến cho Hạ Thiên chính là Liễu Vân Mạn, nàng vừa tan tầm và chưa về nhà, không biết Hạ Thiên còn ở nhà hay không, vì vậy nàng điện thoại hỏi thăm.

Khi nghe thấy Hạ Thiên đang ở bên ngoài thì Liễu Vân Mạn nói mình vừa đúng lúc có chuyện đến chỗ bà nội, yêu cầu hắn đừng nên trở về.

Tất nhiên Hạ Thiên cũng không phản đối, hắn đã ngủ cả ngày, tối nay cũng không muốn quay lại. Nếu Liễu Vân Mạn không có mặt ở nhà thì hắn lại càng không nên đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL



- Chồng, chúng ta kiếm gì đó vui chơi đi.



Sau khi nhìn thấy Vân Thanh bỏ đi thì Sở Dao rất vui sướng, bây giờ tạm thời không có ai cướp vị trí của nàng.



- Có chỗ nào thú vị không?



Hạ Thiên hỏi lại một câu:



- Em biết chỗ nào thú vị sao?



Sở Dao dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:



- Chồng, bây giờ em cũng chẳng biết ở đâu thú vị, trước kia em thích đua xe, ngoài đua xe thì cũng chỉ chém người, nhưng bây giờ cũng không còn người để chém, anh nói xem chúng ta nên đi đâu đây?



Hạ Thiên cũng không biết, tối qua hắn cảm thấy đua xe rất sướng, vốn cũng muốn học lái xe. Nhưng sau đó hắn nghe đám người Hoắc Tiểu Xuyên nói không biết lái xe thì không phải đàn ông chân chính, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu, vì vậy hắn quyết định không học lái xe, hắn muốn trở thành một người đàn ông thật sự không biết lái xe.



- Ông xa, điện thoại kìa.......



Chuông điện thoại vang lên, từ khi Hạ Thiên có điện thoại thì chưa bao giờ bận rộn như hôm nay, nhưng nhìn dãy số thì Hạ Thiên chợt hưng phấn.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ em rồi sao?



Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn hỏi ngay.



- Thanh Thanh có đi tìm cậu không?



Lãnh Băng Băng đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Thiên có chút thất vọng, thì ra cảnh sát tỷ tỷ cũng không nghĩ về hắn.



- Không, sáng nay nàng gọi điện thoại nói rằng muốn tìm Tiểu Kiều.



Hạ Thiên nói chi tiết.



- Tút, tút!



Lãnh Băng Băng cúp điện thoại.

Hạ Thiên buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ sao lại như vậy? Không có trách nhiệm gì vậy sao?

Hạ Thiên không cam lòng, hắn điện thoại lại cho Lãnh Băng Băng, đáng tiếc là trong điện thoại lại vang lên một giọng nói ngọt ngào không phải của Lãnh Băng Băng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được......."

Khi Hạ Thiên gọi điện thì Sở Dao cũng nhận được một cuộc điện thoại.



- Chồng, ông nội muốn gặp anh.



Sở Dao cúp điện thoại rồi nói với Hạ Thiên.



- À, vậy thì nói ông đến đây.



Hạ Thiên thuận miệng nói.

Sở Dao chợt ngây người, sau đó nàng nũng nịu:



- Chồng, ý của ông là chúng mình đến thăm.



- Nói cho ông biết, anh không quen biết gì với ông cả, anh không đi.



Hạ Thiên lập tức từ chối.



- Sao?



Sở Dao có chút chóng mặt, nếu ông nội mà nghe được lời này thì chắc chắn sẽ "ngăn cách uyên ương" giữa mình với Hạ Thiên.



- Chồng, anh không đi thật sao?



Sở Dao tiếp tục hỏi mà không từ bỏ ý định.



- Không đi.



Hạ Thiên vẫn trả lời rất dứt khoát.



- Được rồi, vậy em đi thăm ông đây, chồng, đêm nay em không đi chơi với anh được.



Sở Dao có chút bất đắc dĩ.



- Không sao, em cứ đi.



Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm nhiều lắm.

Sở Dao rất buồn khổ, sao bà lại phạm vào sắc giới thế này? Phụ nữ "mê trai" qua nhiên không có quyền, chồng căn bản không quan tâm đến nàng, mà bây giờ nàng còn phải cố gắng, nếu không sẽ chẳng giữ được vị trí vợ bé thứ chín.



- Chồng, anh muốn đi đâu? Có muốn em đưa đi không?



Sở Dao biểu hiện là một cô vợ rất ngoan ngoãn, nếu không thì chồng sẽ đánh mông nàng, sẽ rất phiền toái.



- Anh còn chưa nghĩ sẽ đi đâu, em đi trước đi.



Hạ Thiên cũng chưa nghĩ ra, thật ra hắn muốn đến tìm Lãnh Băng Băng, nhưng bây giờ điện thoại gọi không được, cũng không biết nàng đang ở đâu.



- Được rồi, chồng, em đi trước, nhớ nghĩ đến em đấy nhé.



Sở Dao hôn một cái lên mặt Hạ Thiên, sau đó nàng đi về chiếc Ferrari.

Khoảnh khắc khi Ferrari phóng đi thì Sở Dao không khỏi lầm bầm một câu:



- Mệt chết bà rồi, giả vờ thục nữ đúng là vất vả.



.......

Sắc trời dần tối, lúc này đèn đường trong đại học Giang Hải đã được bật sáng, mà đối diện cửa hàng hoa Hinh Hinh có một chiếc Lamborghini dừng lại khá lâu. Khi Phương Hiểu Như nhìn thấy chiếc xe kia thì cũng không hưng phấn, dù sao nàng cũng đã nhìn no mắt một chiếc Ferrari cả ngày hôm nay.

Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là hôm nay tâm tình của Phương Hiểu Như không được tốt cho lắm, vì nàng cảm thấy mình thật sự thất nghiệp, không phải nàng lo lắng mất đi công tá ở cửa hàng hoa, đó là áp lực do cô gái Đinh Linh đem đến. Cô gái này đẹp hơn nàng, cũng nghe lời hơn nàng, bây giờ cửa hàng không có công việc gì nên có hai người đã chật đất, bây giờ lại có thêm một Đinh Linh, còn vị trí cho Phương Hiểu Như nàng sao?

Phương Hiểu Như nhìn chiếc Ferrari mà nhớ đến chiếc BMW của tên mập, trong lòng nàng cảm thấy không công bằng. Vì sao cũng là nàng, cũng quen biết Hạ Thiên, hơn nữa nàng và Tôn Hinh Hinh còn cùng biết mặt Hạ Thiên vào một thời điểm, nhưng vì sao Tôn Hinh Hinh có chiếc nhẫn vài chục ngàn và xe Ferrari vài triệu, tên mập cũng có có một chiếc BMW vài trăm ngàn, mà Phương Hiểu Như nàng cũng chỉ biết ngồi trong cửa hàng hoa nhận đồng lương còm vài ngàn đồng một tháng?

Phương Hiểu Như nhìn Đinh Linh thanh nhã xinh tươi mà có chút ghen ghét, dù Đinh Linh không có thân thể trưởng thành mê người như Tôn Hinh Hinh nhưng nếu chỉ xét về gương mặt thì không kém gì, hơn nữa trên người nàng còn có khí chất thanh thuần, cũng là điểm hấp dẫn chết người. Phương Hiểu Như không khỏi hoài nghi tâm địa bất lương của tên mập, đưa một cô gái xinh đẹp thanh khiết thế này đến bên cạnh Tôn Hinh Hinh, rốt cuộc là hầu Tôn Hinh Hinh hay phục vụ cho Hạ Thiên?

Phương Hiểu Như cảm thấy với bản tính sắc lang của Hạ Thiên, khi nhìn thấy một Đinh Linh xinh đẹp thế này thì có hơn phân nửa sẽ không bỏ qua.



- Hiểu Như, Tiểu Linh, tám giờ rồi, chúng ta về thôi.



Giọng nói của Tôn Hinh Hinh rơi vào trong tai Phương Hiểu Như, điều này làm nàng cắt đứt những suy nghĩ miên man.



- Biết rồi, chị Hinh.



Phương Hiểu Như bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy cửa xe Lamborghini mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi xuống xe, hắn đi về phía cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Người đàn ông nhanh chóng đi vào cửa hàng, Phương Hiểu Như thấy rõ hình dạng của đối phương, người này không tính là đẹp trai, cũng thật sự không xấu, toàn thân toàn hàng hiệu xa hoa, cho thấy đối phương là kẻ có tiền. Tất nhiên điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, người chạy Lamborghini mà không có tiền sao?



- Người đẹp, anh cảm thấy chiếc nhẫn này rất xứng với em, em thấy thế nào?



Người đàn ông giơ tay lên, mà Phương Hiểu Như phát hiện ra trên tay người đàn ông có một chiếc nhẫn. Nếu nhìn kỹ thì thấy, ngoài ngón tay cái tay phải thì chín ngón tay còn lại của hắn đều có nhẫn kim cương.

Nhưng Phương Hiểu Như không nói lời nào, vì đối tượng của người đàn ông này không phải là nàng, đó chính là Tôn Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh nhìn người đàn ông, nàng khẽ nhíu mày, nàng mơ hồ cảm thấy mình đã gặp đối phương ở đâu đó, nhưng bây giờ không nghĩ ra.



- Xấu hổ quá, tôi cũng thấy rồi, nhưng chiếc nhẫn của tôi bây giờ phù hợp hơn.



Tôn Hinh Hinh nâng tay trái lên, trên ngón vô danh là chiếc nhẫn kim cương Hạ Thiên tặng lần trước.



- Người đẹp, thấy chiếc Lamborghini kia không?



Người đàn ông chỉ vào chiếc xe Lamborghini:



- Chỉ cần em gật đầu, nói sẽ là của em.



- Tôi cũng đã có xe, là chiếc này.



Tôn Hinh Hinh chỉ vào chiếc Ferrari ở trước cửa hàng, giọng nói có chút mất vui:



- Tiên sinh, nếu anh đến mua hoa thì chúng tôi hoan nghênh, nếu anh có ý đồ khác thì xin rồi khỏi đây.



Trong mắt người đàn ông lóe lên cái nhìn kinh ngạc, hắn đã điều tra rõ ràng rồi, người phụ nữ này không nhà không xe, chiếc Ferrari này ở đâu ra?



- Tôn tiểu thư, có lẽ tôi nên tự giới thiệu, tôi là Diệp Thiếu Kiệt.



Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh:



- Chỉ cần theo anh một đêm, anh cho em một triệu.



- Thì ra là Diệp thiếu gia trong Tứ thiếu gia Giang Hải.



Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng nhớ đến tình cảnh đập phá Đêm Giai Nhân trước đó, nàng đã từng gặp qua người này.



- Tôn tiểu thư, dù là ngôi sao ca nhạc thì cũng không đáng giá này, anh nghĩ em không từ chối chứ?



Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt càn quét thân thể Tôn Hinh Hinh.



- Diệp tiên sinh, tôi hy vọng anh sẽ không hối hận khi nói ra những lời này.



Giọng nói của Tôn Hinh Hinh trở nên lạnh lùng, nàng cũng không ngốc, tuy nàng không biết Hạ Thiên có đắc tội với Diệp Thiếu Kiệt không, nhưng Diệp Thiếu Kiệt muốn dùng phương pháp này báo thù Hạ Thiên thì chẳng ra gì. Có lẽ đối với đa số phụ nữ thì một triệu là con số khó thể kháng cự, Tôn Hinh Hinh cũng không biết trước kia là thế nào, nhưng bây giờ đừng nói là một triệu, dù là một tỷ nàng cũng không phản bội Hạ Thiên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch