Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 750: Cho cháu mượn một tối

Chương 750: Cho cháu mượn một tối




Sách làm bởi: Zalo 0945 787 018, chuyên cung cấp sách giá rẻ

Thật ra chuyện Hạ Thiên muốn làm rất đơn giản, thật ra ý nghĩ này cũng chẳng phải đến bây giờ mới có, nhưng chẳng qua lúc này hắn muốn nhanh chóng hành động mà thôi. Đó chính là việc tẩy tủy, hắn định tẩy tủy cho mỗi bà vợ, sau đó dạy cho các nàng chút thuật phòng thân. Như vậy tuy không thể trực tiếp bồi dưỡng các nàng thành cao thủ, nhưng nếu đối mặt với bọn cướp tầm thường thì không có vấn đề gì.



- Chị Vân Thanh, vệ sĩ ngày mai sẽ đến.



Hạ Thiên nhìn Vân Thanh, bộ dạng rất chuyên chú:



- Bây giờ không phải là lúc nên nói đến chuyện ước hẹn của chúng ta ở thủ đô sao?



Vân Thanh dùng cặp mắt xếch xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, trên mặt có vài phần cảm giác bất đắc dĩ. Bản chất của người này chính là sắc lang, từ đầu đến cuối chỉ nhớ đúng một việc mà thôi.



- Cậu cần phải vội vã như vậy sao?



Vân Thanh biết rõ chuyện này cuối cùng phải đối mặt, lúc này nàng cũng không còn cảm thấy phản cảm với Hạ Thiên như trước, nhưng trong giọng nói không nhịn được phải mang theo chút toan tính:



- Tôi sẽ không đổi ý.



- Chị Vân Thanh, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên tôi sẽ rất gấp.



Hạ Thiên không cảm giác có gì không đúng, khi nghe nói Vân Thanh không đổi ý thì hắn rất vui sướng, xem ra không cần cường đoạt, Vân Thanh sẽ là vợ của hắn.

Vân Thanh không nói gì, nàng vốn muốn hỏi Hạ Thiên, vì sao nàng không kháng cự lại hành vi thân mật của hắn? Thật ra đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ hắn dùng y thuật để ra tay với nàng, vì đến lúc này nàng vẫn có cảm giác kháng cự với đàn ông khác, nhưng cũng chỉ duy nhất một mình hắn, dù nàng có tiếp xúc thân mật thế nào cũng không thể sinh ra ý nghĩ bài xích.

Vân Thanh tin đây tuyệt đối không phải vì mình yêu Hạ Thiên, thực té đến bây giờ nàng vẫn không ghét hắn, nhưng nếu nói nàng yêu hắn thì có chút giả tạo. Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ không tính là thân thuộc, hơn nữa trước nay nàng cảm thấy hắn rất lăng nhăng, nói chuyện không đàng hoàng, không tạo ra ấn tượng gì hay. Bây giờ cảm giác của nàng đối với hắn đã tương đối khá, nhưng nếu nói nàng vì yêu hắn mà không cảm thấy bài xích hành vi thân mật, điều này rõ ràng là giả.

Nhưng sau khi suy xét một lượt thì Vân Thanh vẫn không đưa ra nghi vấn kia, nàng cảm thấy vấn đề này thật ra không có ý nghĩa, vì nàng để ý nhất không phải quá trình mà là kết quả. Thật ra nàng cũng không phải muốn biết vì sao Hạ Thiên làm được như vậy, nhưng nếu nàng vẫn không biến đổi gì, nàng vẫn có thể tiếp nhận hành vi thân mật của hắn, như vậy nàng tình nguyện cùng hắn ở cùng một chỗ với nhau.

Vân Thanh muốn làm một người phụ nữ bình thường, nàng không muốn để người ta nói mình có bệnh, nàng cũng không muốn bị người ta chê bai này nọ sau lưng. Trước kia nàng không ý thức được điều này, nhưng bây giờ Hạ Thiên xuất hiện làm nàng cảm thấy có cơ hội thực hiện được nguyện vọng này. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Hạ Thiên là một sắc lang quá lăng nhăng, hăng nữa còn nhỏ hơn nàng mười tuổi, điều này làm nàng cảm thấy rất quái dị.

Vân Thanh cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, nàng không khỏi giật mình bừng tỉnh trong cơn suy nghĩ, sau đó nàng phát hiện Hạ Thiên đang ôm mình, cũng giống như dự đoán của nàng, trong đầu nàng chẳng có bất kỳ ý nghĩ trốn tránh nào khác. Ngược lại tình huống này còn làm nàng cảm thấy an tâm thoải mái, khi Hạ Thiên dùng tay lục lọi trên người nàng, nàng vẫn không có ý nghĩ kháng cự.



- Ngày mốt cậu có rãnh không?



Vân Thanh đột nhiên khẽ hỏi.



- Có rảnh.



Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời lại một câu:



- Chị Vân Thanh, ngày mai có chuyện gì?



- Tôi sẽ về nhà ông bà nội, nếu cậu có rảnh thì đi cùng tôi.



Vân Thanh khẽ nói.



- Được.



Hạ Thiên lập tức đồng ý, sau đó hắn hỏi:



- Chị Vân Thanh, nhà chị ở đâu?



- Nhà tôi ở huyện Mộc Dương, cách đây không tính là quá xa, lái xe mất vài giờ.



Vân Thanh khẽ trả lời.

Hạ Thiên không khỏi giật mình:



- Chị Vân Thanh, nhà chị ở huyện Mộc Dương sao? Sao chị không biết ở huyện Mộc Dương có một ngọn núi Thanh Phong Sơn?



- Trước kia thật ra không biết, nhưng những ngày gần đây được nghe vài tin tức về Thanh Phong Sơn, cũng xem như đã biết.



Vân Thanh giải thích:



- Thật ra theo tôi biết thì Thanh Phong Sơn kia rất vắng vẻ, huyện Mộc Dương chẳng có danh tiếng gì, hơn nữa tôi ở quê cũng không tính là quá lâu, khi đó chưa từng nghe người ta nói về Thanh Phong Sơn.



- Thì ra là như vậy.



Hạ Thiên hiểu được, sau đó hắn dùng giọng sắt son đảm bảo:



- Chị Vân Thanh, chị yên tâm, ngày mốt tôi nhất định sẽ cùng chị về quê.



Nếu là đi nơi khác thì Hạ Thiên sẽ không thể khẳng định như vậy, nhưng huyện Mộc Dương thì khác, nếu Vân Thanh không đi thì vài ngày nữa hắn cũng phải đi. Vì thế ngày mai hắn cùng chị Vân Thanh đến huyện Mộc Dương cũng không có vấn đề.



- Ừ!



Vân Thanh vốn định đồng ý một tiếng, nhưng âm thanh không khỏi trở nên yêu kiều, vì lúc này Hạ Thiên đã tập kích đến bộ ngực mẫn cảm của nàng, cảm giác khác thường làm nàng khó thể khống chế được.



- Mẹ!



Đột nhiên một âm thanh từ ngoài cửa truyền vào.



- A!



Vân Thanh hô lên một tiếng kinh hoàng, gò má nóng phát sốt, nàng thấy Vân Tiểu Đông đang đứng ở cửa dùng ánh mắt vô tội nhìn mình và Hạ Thiên.

Khoảnh khắc này Vân Thanh có chút oán giận Hạ Thiên, sắc lang này chiếm tiện nghi của nàng cũng chẳng là gì, nhưng vì sao không đóng cửa lại? Bây giờ thì tốt rồi, đã làm cho Tiểu Đông thấy được.



- Tiểu Đông, con tìm mẹ có chuyện gì sao?



Vân Thanh có chút trấn định, nàng dùng giọng dịu dàng hỏi.



- Mẹ, đêm nay mẹ sẽ ngủ với chú xấu xa sao?



Vân Tiểu Đông trừng mắt nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này nàng thật sự không biết có chuyện gì xảy ra.



- Đúng vậy.



Hạ Thiên đón lời.



- Chú xấu xa, cháu nhờ chú một việc được không?



Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên.



- Chuyện gì vậy?



Hạ Thiên có chút kỳ quái.



- Cho cháu mượn mẹ một buổi tối được không? Bây giờ cháu muốn ngủ với mẹ, cháu có chút sợ hãi.



Vân Tiểu Đông trơ mắt nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên có chút buồn bực, trước đó hắn cảm thấy Vân Tiểu Đông rất ngoan, bây giờ sao lại không ngoan nữa rồi?



- Tiểu Đông, con cứ về phòng trước, mẹ sẽ đến ngay.



Vân Thanh vội vàng nói.



- À, vậy con đi ngủ, chút nữa mẹ nhớ đến đấy.



Vân Tiểu Đông mỗi tối đều ngủ rất sớm, tối nay cũng không ngoại lệ.

Vân Tiểu Đông đi ra, Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Chị Vân Thanh, chị muốn đi ngủ với Vân Tiểu Đông sao?



- Trước kia Tiểu Đông luôn ngủ cùng tôi, bây giờ chợt đổi lại, sợ nó không quen. Hơn nữa hôm nay nó vừa bi bắt cóc, chắc chắc trong lòng có chút sợ hãi, vì vậy bây giờ tôi phải đến ngủ với nó.



Vân Thanh khẽ nói, cuối cùng nàng hỏi lại Hạ Thiên:



- Cậu việc gì phải vội vã như vậy? Chẳng lẽ còn chưa tin chính mình sao? Tôi không đổi ý, cậu lo lắng cái gì?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch