Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 65: Đây không phải là kiểm điểm. Đây chính là bẽ mặt (1)

Chương 65: Đây không phải là kiểm điểm. Đây chính là bẽ mặt (1)



Nghe xong, Quân Thiết Anh cảm thấy ngạc nhiên.

Mấy ngày qua, cô đã dần quen với giọng điệu đôi khi kinh người của Tiêu Dương. Nhưng vấn đề mạo muội của Tiêu Dương lúc này khiến cho sắc mặt Quân Thiết Anh không khỏi thay đổi. Hai chân của cô là chủ đề cấm kỵ nhất của hắn.

Quân Thiết Anh giương mắt, hai chữ “chú ý” đến bên miệng, nhưng khi chạm vào ánh mắt sáng của Tiêu Dương, dường như không lẫn bất cứ tạp chất nào, khiến cho lòng cô có chút kinh động.

-Vì sao?

Hai chữ “chú ý” được thay bằng hai chữ khác.

Lời Tiêu Dương thốt ra chỉ là vì thương cảm Quân Thiết Anh. Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, hai chân của Quân Thiết Anh không thể nhất thời trị liệu trong nửa khắc. Thậm chí, đến bây giờ hắn còn chưa biết được tình huống cụ thể hai chân của Quân Thiết Anh, cũng không biết nên hốt thuốc như thế nào. Cho nên, Tiêu Dương cũng không vội vã, chuẩn bị tìm một thời cơ tốt chữa bệnh cho Quân Thiết Anh.

Nhưng hôm nay đã nói như vậy, Tiêu Đương cũng không muốn kéo dài, nghiêm mặt nói:

-Ta có lẽ có biện pháp giúp nàng đứng lên.

Tầm mắt Quân Thiết Anh gợn sóng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:

-Tiêu Dương, tôi không thích đùa như vậy.

-Ở nhà trọ, ta đã từng nói, nàng nhất định sẽ đứng dậy được.

Tiêu Dương mỉm cười:

-Lời nói của đại trượng phu, tuyệt không phải nói cho không.

Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nụ cười sáng lạn trên gương mặt hắn khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy ấm áp, thần sắc liền có chút do dự.

Khi Tiêu Dương đuổi Thẩm Thành Văn ở nhà trọ đi, Quân Thiết Anh liền sinh ra một cảm giác tin tưởng Tiêu Dương không điều kiện. Đây cũng chính là nguyên nhân cô đồng ý cho Tiêu Dương làm bảo mẫu cho mình. Tuy hành động ngày hôm qua của Tiêu Dương là vì xúc động nhất thời, nhưng câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi khiến Quân Thiết Anh cảm động vô cùng.

Có thể nói, ngoại trừ bản thân cô ra, người duy nhất tin tưởng cô có thể đứng lên cũng chỉ có một mình Tiêu Dương. Điều này mang lại một cảm giác vô cùng ấm áp.

-Anh….

Quân Thiết Anh cắn nhẹ môi, hai tay dời về phía đôi chân, kéo chiếc chăn lông màu trắng lên.

Quân Thiết Anh hỏi:

-Anh không sợ sao?

-Vì sao lại phải sợ?

-Anh nên biết rằng, từ lúc sinh ra đến giờ, đôi chân của tôi chưa từng nhìn thấy ánh nắng cũng gần hai mươi năm.

Quân Thiết Anh nói:

-Cho nên, nó rất dọa người.

Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Lúc này, gương mặt Tiêu Dương vẫn không chút biến hóa, vẫn mỉm cười, ngồi xuống:

-Không có bất kỳ đại phu nào khi xem bệnh cho bệnh nhân lại bị dọa sợ cả.

Quân Thiết Anh vốn tâm trạng đang khẩn trương, lúc này có chút yên tâm trở lại, đồng thời cười khẽ:

-Anh là đại phu?

Cô nhìn ra được Tiêu Dương là có hảo ý, mặc dù cô biết Tiêu Dương không cách nào trị liệu tốt cho hai chân của cô. Thử hỏi, một người bệnh bại liệt mà ngay cả các chuyên gia giỏi nhất thế giới cũng phải chịu thua, một người bình thường làm sao có thể chữa được?

Nhưng cô cũng không muốn phụ tấm lòng của Tiêu Dương, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên.

Tiêu Dương bình tĩnh quan sát hai chân dần dần lộ ra của Quân Thiết Anh, ánh mắt cũng ngưng trọng hơn, đồng thời thở dài trong lòng. Một mỹ nhân như vậy lại phải chịu sự tra tấn của tàn tật. Quân Thiết Anh ngồi trước mặt hắn giống như một viên bảo thạch, mà đôi chân lại giống như một khuyết điểm trên khối bảo thạch đó, khiến cho một vật thể vốn phải hoàn mỹ đã trở nên thiếu hụt.

-Hai chân của nàng, ngay từ đầu đã bị như vậy sao?

Tiêu Dương lên tiếng hỏi.

-Ừm.

Quân Thiết Anh gật đầu.

Tiêu Dương do dự một chút, đưa tay ra, thăm dò:

-Có thể sờ một chút được không?

Quân Thiết Anh liếc nhìn Tiêu Dương, cũng không lên tiếng.

-Ta sờ đấy nhé.

Tiêu Dương mở miệng lần nữa.

-Muốn sờ thì sờ nhanh lên.

Quân Thiết Anh nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng, hai má ửng đỏ. Tại sao cô lại nói như vậy nhỉ?

Tiêu Dương ôm lấy hai chân Quân Thiết Anh, trong lòng không tạp niệm. Lúc này, hắn đích thật đã đặt mình vào vị trí của một đại phu kiểm tra sức khỏe cho người bệnh.

Cẩn thận một lát, hắn đã thăm dò qua một lượt rất nhiều vị trí trên đôi chân.

Quân Thiết Anh không hề có chút cảm giác, để tránh xấu hổ, cô nhìn về phía xa, nhưng ngẫu nhiên lại có gợn sóng trong mắt.

Khoảng mười phút sau, Tiêu Dương kéo lại chiếc chăn lông cho Quân Thiết Anh.

Hắn đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe, chậm rãi đi về phía sân vận động.

Hắn không hề đề cập một chữ về bệnh tình của Quân Thiết Anh, còn Quân Thiết Anh thì cảm thấy không cần hỏi vì kết quả đã rõ ràng.

Ánh mặt trời chiếu xuống hai thân ảnh. Quân Thiết Anh nhìn hình ảnh ngồi trên xe lăn của mình, cùng với thân ảnh thẳng tắp đằng sau, không khỏi ngốc trệ.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi sân vận động xuất hiện càng nhiều sinh viên.

-Chúng ta trở về đi.

Quân Thiết Anh chỉnh lại chiếc chăn bông, nhàn nhạt nói.

Sau khi đưa Quân Thiết Anh về phòng ngủ, Tiêu Dương nói sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô. Đồng thời đưa ra một quyết định rất thận trọng, thuận tiện mua luôn phần ăn sáng cho hai cô gái cùng phòng. Một hành động nhỏ nhưng nhận được sự tán dương của ba cô gái.

Tiêu Dương tâm trạng sung sướng, bước ra khỏi phòng 106, nhưng đột nhiên nụ cười cứng lại.

Hắn vỗ mạnh đầu:

-Tại sao lại quên mất phần của mình chứ?

Tiêu Dương cũng lười quay lại, cất bước trở về phòng trực ban bảo vệ, ý định tùy tiện gặm một quả táo cho bữa sáng. Nhưng khi Tiêu Dương bước đến gần cửa phòng trực ban, liền ngửi được một mùi thơm, liền vô thức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên bàn có một chén cháo thịt nạc nóng hổi, bên dưới chặn một tờ giấy.

Tiêu Dương một tay bưng chén cháo, một tay cầm tờ giấy.

-Quả táo chi ân, bữa sáng hồi báo.

Bên dưới còn vẽ một khuôn mặt cười với mấy sợi dây nhỏ buộc vòng quanh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch