Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 84: Hắn tên Tiêu Dương (2)

Chương 84: Hắn tên Tiêu Dương (2)


Khi giáo viên gặp khó khăn, cũng không hy vọng được sinh viên của mình hỏi han. Đây quả thật là một sự an ủi tâm hồn rất lớn.

-Tô lão sư, cô yên tâm đi. Cha của cô nhất định sẽ sớm ngày khôi phục.

-Tô lão sư, các bạn trong lớp sẽ không để cho cô phải bận tâm nhiều đâu.

-Tô lão sư, chúng em chờ cô trở lại.

Sau khi Tô Tiểu San tiễn sinh viên của mình ra về, thang máy đóng lại, khuôn mặt đang mỉm cười rất nhanh trầm xuống, ánh mắt còn phủ một lớp sương.

Thân ảnh ngốc trệ đứng bất động cả nửa ngày. Lúc này, một quý phu nhân dung nhan xinh đẹp nhưng thần sắc vô cùng ảm đạm bước đến, khẽ nắm tay Tô Tiểu San. Tay Tô Tiểu San có chút căng cứng, nhưng cũng không rút ra.

-Tiểu San…

Phu nhân nói một câu, dừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Hy vọng con đừng trách ba của con.

-Mẹ…

Thanh âm Tô Tiểu San mang theo vài phần run rẩy, nghẹn ngào nói:

-Chỉ cần cha có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này…

Tay hai mẹ con nắm chặt lấy nhau.

Thật lâu sau.

Tô Tiểu San đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi vị phu nhân:

-Là ai làm?

Nghe xong, vị phu nhân khẽ giật mình, lắc đầu cười khổ:

-Cừu gia của ba con còn thiếu sao?

Tô Tiểu San cắn môi dưới, lúc này những tiếng bước chân rất nhỏ từ trong phòng bệnh truyền ra, đồng thời cửa phòng bệnh nhẹ mở.

-Nghiêm lão tiên sinh.

Vị phu nhân kéo Tô Tiểu San bước đến, lo lắng hỏi:

-Như thế nào rồi?

Đây chính là hy vọng duy nhất của hai mẹ con Tô Tiểu San.

Thương thế của cha Tô Tiểu San, các bác sĩ của bệnh viện trung tâm đều lắc đầu bó tay. Thậm chí còn vận dụng sức mạnh của mình mời đến toàn bộ bác sĩ giỏi nhất của Thượng Hải, nhưng đều thúc thủ vô sách. Thần thoại của giới Trung y Thượng Hải, người sáng lập ra Diệu Thủ Đường Hồng Tịch lão tiền bối cũng được mời đến. Cũng nhờ ông châm cứu trị liệu mới tạm thời lưu lại được tính mạng cho cha Tô Tiểu San dừng bước trước Quỷ Môn Quan. Nhưng tùy thời vẫn có thể bước vào trong.

Bên cạnh Nghiêm Hồng Tịch là một nam một nữ, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Người nam chính là Tuyết Minh Thành.

Lúc này, lông mày ba người đều cau chặt.

-Thương thế quá nặng.

Nghiêm Hồng Tịch lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:

-Đầu của bệnh nhân bị một vật cứng đánh ít nhất mười cái. Thủ đoạn hung ác như vậy, quả thật muốn trực tiếp đưa người vào chỗ chết. Đúng rồi, Dương phu nhân, các người báo cảnh sát chưa? Nếu quả thật là trả thù, an toàn của mẹ con hai người…

Vị phụ nhân nhẹ gật đầu:

-Đã báo cảnh sát rồi.

-Nghiêm lão tiên sinh, vậy thì…

Tô Tiểu San có chút không dám hỏi nữa:

-Cha của tôi…

Nghiêm Hồng Tịch thở dài, lắc đầu nói:

-Người bệnh bị tổn thương não rất nghiêm trọng. Đầu giống như muốn bị đập nát, máu tụ bên trong, đè lên dây thần kinh. Đầu chính là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể. Tình huống trước mắt của người bệnh, trừ phi gặp được chuyên gia cực kỳ nổi tiếng về não, tiến hành giải phẫu não, loại trừ máu bầm thì may ra còn có thể sống sót. Nhưng vẫn là câu nói kia, tình huống quá nghiêm trọng. Y thuật trong nước chỉ sợ không bệnh viện nào có thể làm được.

Sắc mặt Tô Tiểu San trắng bệch, bước chân lảo đảo, suýt nữa té xuống, nước mắt như muốn trào ra.

-Đáng tiếc…lão phu học nghệ không tinh.

Nghiêm Hồng Tịch thở dài:

-Nếu như kỹ thuật châm cứu của lão phu sâu hơn một chút, có thể còn có biện pháp thông qua châm cứu loại bỏ máu bầm cho người bệnh.

Tâm trạng của hai mẹ con giống như chìm xuống đáy cốc, mắt nhìn về phía phòng bệnh, nhịn không được mà cảm thấy tuyệt vọng.

-Tôi có thể giúp cho thương thế người bệnh trong vòng một ngày không chuyển biến xấu.

Nghiêm Hồng Tịch nhẹ giọng an ủi:

-Kỳ sĩ trong nhân gian có rất nhiều. Có thể còn có biện pháp cứu được gia chủ thì sao?

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lúc này, Tuyết Minh Thành đứng bên cạnh Nghiêm Hồng Tịch đột nhiên sáng mắt:

-Đúng rồi.

Vừa nói xong, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung đến.

-Lão sư…

Ngữ khí Tuyết Minh Thành mang theo sự kích động:

-Con biết có lẽ còn có một người có thể cứu được bệnh nhân.

-Là ai?

Tuyết Minh Thành há miệng, nhưng sau đó lại cau mày:

-Con không biết thân phận của cậu ta. Nhưng…

Tuyết Minh Thành rất khẳng định:

-Với y thuật của hắn, nếu như có thể tìm được hắn, tuyệt đối sẽ có vài phần hy vọng.

-Minh Thành sư huynh, tại sao huynh lại khẳng định như vậy?

Người phụ nữ trung niên bên cạnh lên tiếng hỏi.

Tuyết Minh Thành trầm giọng nói:

-Bởi vì huynh đã thấy người này thi triển tuyệt kỹ Khí châm. Còn nữa, hắn còn biết Quỷ Y Thất Khấu Châm đã thất truyền từ lâu.

-Cái gì?

Nghiêm Hồng Tịch nhịn không được phải chấn động, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tuyết Minh Thành:

-Con không nhìn lầm chứ? Có người này sao?

Tuyết Minh Thành gật đầu thật mạnh.

Nghiêm Hồng Tịch xoay mặt nhìn mẹ con Tô Tiểu San:

-Nếu có thể tìm được người này, xác thực còn có hy vọng.

Loại cảm giác sắp chết đột nhiên có cọng rơm cứu mạng, Tô Tiểu San nhịn không được nắm chặt tay, vội vàng hỏi Tuyết Minh Thành:

-Vị cao nhân đó ở đâu?

-Cậu ấy không nói.

Tuyết Minh Thành vốn định nói hắn là bảo vệ cổng Phục Đại, nhưng nghĩ lại điều này không có khả năng, cho nên không nói ra.

-Biển người mênh mông, làm sao tìm được người này?

Thần sắc người phụ nữ lại ảm đạm trở lại.

-Tôi biết tên của cậu ấy. Người cùng tên có lẽ sẽ nhiều, nhưng chúng ta cứ thử xem.

-Tên gì?

Tô Tiểu San vội hỏi.

-Hắn tên Tiêu Dương.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch