Thú thật, khi nhìn thấy con heo, Lâm Thiên Du lo lắng trong lòng, nghĩ nếu như nó là con heo rừng thì cô sẽ phải xử lý thế nào.
Món đồ chơi này không thể ăn được đâu.
Nhưng khi nhìn rõ màu sắc của con heo, rõ ràng so với heo rừng có sức chiến đấu cao hơn thì con này chỉ là heo nhà nuôi béo.
Chắc chắn cũng là do đoàn làm phim thả vào trước đó.
Heo to mà không có sức chiến đấu nhưng thịt nhiều: đây chẳng phải là thức ăn cho thú dữ sao.
Kéo nó tới đây đã tốn không ít công sức, Lâm Thiên Du ném con mồi xuống đất, Gấu đen dễ thương lăn một vòng rồi dụi vào người cô.
Ăn đi.
Lâm Thiên Du nhân đó vuốt nhẹ lông trắng trước ngực nó:
"Sao không ăn no rồi mới qua đây? Kéo cái đầu heo to thế đi xa như vậy không mệt à?"
Gấu đen ngước đầu lên, "Ù ù."
Cho tôi à? hắn đã ăn no rồi à?
Hình như đã ăn no rồi.
Không trách tới trễ thế, vừa đi săn ăn xong lại đi bắt heo.
Lâm Thiên Du: "Vậy giờ phải làm sao với cái đầu heo này..."
Đầu đã bị cắn rời, cổ chảy máu rất ít, Gấu không có ý thức để lại máu cho con mồi, rõ ràng là kéo tới nơi thì con heo này cũng đã cạn máu.
Chưa nghĩ ra xử lý thế nào với cái đầu heo, bầu trời bỗng lóe sáng.
Sét đánh rồi vang lên tiếng ‘ầm’.
Lâm Thiên Du đứng dậy kéo chân sau heo, kéo tới gần hòn đá lớn phía dưới, tạm thời coi như mát mẻ thông thoáng:
"Để đây trước, sáng mai tính."
"Gừ!"
Đưa xong con mồi, Gấu đen không có ý can thiệp Lâm Thiên Du xử lý.
Lâm Thiên Du cầm hộp thuốc:
"Sắp mưa rồi, Hàng Tư Tư, em cũng đi trú mưa đi."
"Vâng."
Không cần Lâm Thiên Du nói, Hàng Tư Tư cũng không thể đứng nổi, cầm ít đồ đạc rồi đi sang bên cạnh.
Lâm Thiên Du vén rèm lên, vỗ vỗ bên trong:
"Thử xem có vào được không."
Đang liếm vuốt, Gấu đen không hiểu vì sao, đánh giá thứ kỳ cục này, đi vòng quanh ngửi các góc. Thấy không nguy hiểm, lại toàn mùi của Lâm Thiên Du, mới yên tâm bước vào.
Đầu chui vào nhưng thấy không có lối ra, Gấu đen muốn lùi lại phía sau theo bản năng.
Lâm Thiên Du đã từ phía sau bước vào, vỗ vỗ nó nói:
"Quay người lại, đổi thuốc."
Thật khéo, mưa đã rơi xuống.
Lâm Thiên Du hạ rèm xuống, dựa vào vách gỗ ngồi xuống.
May mắn lúc đầu dựng căn nhà này đã dùng toàn gỗ nguyên khối, khoan lỗ còn dày, dù không có chỗ nằm nhưng có thể cho Gấu đen vào, cảm giác cũng không tệ.
Gấu đen quay người ngồi bên trong, mông đặt trên cỏ khô, đầu đội lên tấm vải chống thấm.
Nó có vẻ rất tò mò, sao trên đầu có thứ gì đó.
"Khổ công mới dựng lên căn nhà, đừng phá hỏng nha." Lâm Thiên Du ngăn lại những vuốt móng xù xì của nó trước khi chạm vào tấm vải, "Này, kéo đám lông này ra để bôi thuốc nào."
"Gừ!"
Trong căn phòng nhỏ, tiếng nói của hai người cùng tiếng mưa rơi có thể ghi âm hoàn chỉnh phát trực tiếp.
Chỉ cần Lâm Thiên Du mở miệng, Gấu đen nhất định sẽ đáp lại ngay.
【Con gấu nhỏ ú ú dễ thương quá đi mất ô ô ô...】
【Thả tôi ra! Tại sao không cho tôi xem hình ảnh, tôi là mem Vip cao cấp, tôi phải được quyền xem đầy đủ!】
【Có người ngoài trời dầm mưa, có người trong phòng với gấu, không ganh tỵ sao? Dù sao thì tôi chả ganh tỵ đâu, thật đấy!]
……
Trong phòng không có ánh sáng.
Lâm Thiên Du chiếu đèn pin băng bó các vết thương trên người Gấu đen, dùng thuốc do đạo diễn cấp, chỉ trừ bàn chân Gấu không băng vải.
Mùi thuốc không nồng nặc lắm, trong phòng nhỏ không tan biến mùi cũng có thể chịu được.
"Đêm nay đừng về nữa, ở lại đây tạm xài một đêm đi."
Vừa mới băng bó xong, quay về đường xa là phí công.
Trước đây vì quan tâm khách mời khác, cô không tiện đem Gấu đen theo bên người.
Bây giờ các khách mời khác đều đi tránh mưa, căn cứ chỉ còn lại cô và lều của đoàn làm phim bên kia, để Gấu đen ở lại căn nhà nhỏ của cô cũng không ảnh hưởng tới họ.
Ánh sáng trong nhà nhỏ không lâu sau đó tắt đi.
Chiếc đèn pin tắt đặt trên cỏ khô, tiếng trò chuyện cười đùa cũng biến mất sau lời chào tạm biệt.
Chỉ có tiếng Gấu đen thỉnh thoảng kêu "Ù ù" một tiếng, nhưng bị tiếng mưa lớn dần trong đêm át đi.
Không có túi ngủ, ngồi khom mình trong góc nhà để tạm xài qua đêm.
Lâm Thiên Du dự đoán bản thân sẽ không ngủ ngon lắm, chỉ hy vọng không bị cứng cổ thôi.
Nhưng không ngờ, cô ngủ một giấc đến sáng.
Trong cơn buồn ngủ, cô mở mắt ra, thấy toàn bộ lông trắng, dưới thân ấm áp, giống như chiếc chăn lông dày tự phát nhiệt, trong đêm mưa lạnh cực kỳ thoải mái khi ngủ.
Lâm Thiên Du chưa tỉnh hẳn, tay đặt trên tấm chăn dày vỗ vỗ hai cái, mềm mại có hương cỏ, còn thoang thoảng mùi thuốc.
Chiếc chăn nhiệt ấm áp.
Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu đầy sương mù của Lâm Thiên Du, cô mỉm cười, rồi chôn mặt vào tấm chăn hít một hơi sâu.
… Chờ đã, chờ một chút.
Cô tham gia chương trình sinh tồn ngoài trời, ngay cả túi ngủ cũng là đồ dùng đổi sau này, làm gì có chăn lông dày?!