Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoàn Khố Vợ Chồng

Chương 12: 2 (1)

Chương 12: 2 (1)


Vệ Phồn dắt Vệ Du cùng Vệ Tử vừa cười vừa nói một mạch đến thư phòng trong vườn nơi Vệ Phóng ở.

Vệ Phóng ham chơi náo nhiệt nhất, hắn nuôi mấy tiểu đồng: một kẻ gọi Trì Nhàn, một kẻ gọi Hợp Tử, hai kẻ khác gọi Vạn Phúc, Nhạc Tiến. Bốn kẻ ấy cùng nhau liền chỉ biết ăn chơi náo loạn.

Bốn kẻ này đều am hiểu những trò vặt khéo léo: chơi bóng giỏi, rút con quay điêu luyện, biến ảo thuật kỳ lạ… Nếu là ở nhà khác, những hạ nhân nô bộc không chịu học hành, lại còn khiến tiểu nhi lang trong nhà đi chệch đường lối này, ắt hẳn đã sớm bị bán đi. Ấy vậy mà ở Vệ gia, không những dung túng, Vệ Tranh còn khen tiểu đồng của nhi tử thật thú vị!

Trò ảo thuật ấy vô cùng tài tình, giữa mùa đông có thể biến ra đào tươi. Ngẫu nhiên bày tiệc, ông ấy còn cùng Vệ Phóng mượn tiểu đồng ấy đem đào tươi biến ra trong tiệc để làm vui lòng khách.

Một tiếng "Bình" vang lên, một làn khói trắng bốc lên. Tiểu đồng mi thanh mục tú, vận y phục sặc sỡ, tay cầm quả đào tươi còn liền cành mang lá. Từng trái đào lớn bằng nắm tay, trắng pha hồng, hồng pha trắng. Cầm lấy một trái cắn thử, ai chà, nước chảy lênh láng, ngọt lịm tan chảy trong miệng. Đám người đều tấm tắc khen lạ, Vệ Tranh vuốt râu đắc ý cười vang, mặt mũi vô cùng rạng rỡ.

Mấy tiểu đồng tuổi tác cũng không lớn, đi theo tiểu lang quân Vệ Phóng vốn ham chơi yêu đùa nghịch, ưa thích ồn ào náo nhiệt. Gặp tiểu nương tử trong nhà muốn bọn hắn rút con quay, tiểu đồng Hợp Tử liền vội vàng lấy ra con quay màu đào tươi vẽ hoa văn tinh xảo, vái chào một cái lễ, rồi rút thuận, rút ngược, rút nhắm mắt, rút kiểu Kim Kê Độc Lập, còn có thể điều khiển con quay đi trên lan can…

Vệ Du đến nơi liền quên sạch mọi phiền muộn vừa rồi. Lần này, hắn xem đến ngẩn người, hết sức vỗ những bàn tay nhỏ bé, hai gò má đỏ bừng lên vì vui mừng, vừa cười vừa reo hò. Hợp Tử rút càng hăng say, làm cho con quay xoay tít như một bông hoa.

Mấy đại nha đầu của Vệ Phóng chuyển ghế, dời tháp nhẹ nhàng, châm trà, bưng bánh ngọt và trái cây. Trong số đó, Tả Xuân lớn tuổi nhất, ổn trọng hơn một chút, không quên dặn dò: “Tiểu nương tử, tiểu lang quân hãy lùi xa một chút, nếu roi quất trúng người, thì nguy hiểm biết chừng nào.”

Vệ Phồn kéo Vệ Du lùi về phía sau. Vệ Tử gan lớn, căn bản không sợ, ngứa ngáy chân tay, còn cười nói: “Tiểu Hợp Tử, ngươi tránh ra, ta đến quất lấy chơi.”

Nàng ngại áo choàng trên người vướng víu, liền muốn cởi xuống. Ỷ Lan nhất quyết không chịu, cầu khẩn nói: “Tiểu nương tử vẫn nên mặc thôi, lỡ đâu bị nhiễm lạnh thì sao.”

Vệ Tử cười nói: “Mặc như vậy làm sao rút con quay? Ta còn muốn rút kiểu trái tay.”

Tả Xuân nghĩ nghĩ, gọi Thư Hạ cầm một dải khăn dài, đem áo choàng của Vệ Tử buộc ra phía sau, thắt ngang lưng nàng.

Vệ Phồn từng miếng nhỏ ăn một khối bánh tùng, uống một ngụm trà nóng, ngẫu nhiên đút cho Vệ Du một miếng. Vệ Du thì không màng ăn ngon hay chơi vui, chỉ an phận ngồi một bên vỗ tay gọi tốt. Vệ Phồn gọi Nhiễm Thu lại, dịu giọng hỏi: “Ca ca đã nói khi nào sẽ quay về chưa?”

Nhiễm Thu lắc đầu nói: “Chưa từng nói, bất quá, nghe Họa Đông nói lang quân ra ngoài vận may hanh thông, còn nói muốn báo thù, có lẽ là tức giận với ai đó, muốn tìm cách đòi lại công bằng.”

Vệ Phồn không hỏi thêm nữa, chống má lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết tức giận với ai,” lại vừa lo lắng không thôi, “Đừng để người khác khi dễ.”

Dù ca ca nàng, Vệ Phóng, có hồ đồ đến mấy, nhưng hắn nhát gan, tai họa hắn gây ra chỉ như tia lửa nhỏ bắn ra, còn chẳng đủ để bốc khói. Hắn chỉ đơn giản cùng một đám con nhà giàu nói lời qua tiếng lại, sai khiến tiểu đồng đánh hội đồng. Bản thân lại sợ đau, không dám xông lên, trốn sau lưng vẫy cờ reo hò. Thua liền lủi thủi về nhà, thắng thì đắc ý vênh váo, tiêu tiền như nước thết đãi bạn bè, tiện thể ghé đường mua chút đồ chơi, thức ngon mang về cho các đệ muội trong nhà.

Huynh muội bọn họ thân thiết vô cùng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch