Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoàn Khố Vợ Chồng

Chương 20: 4 (1)

Chương 20: 4 (1)


Quốc phu nhân lấy lại bình tĩnh, nhìn cháu gái đang trầm tư suy nghĩ, gương mặt nhỏ tròn đầy vẻ khó hiểu, không khỏi bật cười, vẫy tay gọi: "Phồn Phồn lại đây, nếm thử món đậu hũ tổ phụ ngươi gửi đến."

Vệ Phồn hai mắt sáng rỡ, đứng dậy ngồi quỳ bên cạnh Quốc phu nhân, tỏ vẻ khá sốt ruột.

Quốc phu nhân sẵng giọng: "Thật là một nha đầu ham ăn." Nàng cầm thìa bạc đích thân đút một muỗng vào miệng Vệ Phồn.

Vệ Phồn nghĩ rằng mỹ vị không thể khinh suất, bèn muốn cẩn thận nếm thử. Nàng ngưng thần khẽ nhấp một miếng, một ngụm đậu hũ tan ra trên đầu lưỡi, quả nhiên hương thơm nồng nàn tinh tế… Chỉ là, nàng cau mày, tỏ vẻ rất đỗi nghi hoặc, nghĩ rằng còn phải nếm thử kỹ càng, thử đi thử lại… Cái này… cái này…

Quốc phu nhân chăm chú quan sát sắc mặt của nàng, cười nói: "Ngon đến vậy ư? Lại đây, tổ mẫu đút ngươi thêm một muỗng."

Vệ Phồn há miệng ăn thêm một muỗng, rồi lại cẩn thận nhấm nháp, hai con ngươi đảo qua đảo lại, song vẫn chẳng nói lời nào. Điều này khiến mọi người trong điện đều hơi ngẩn ngơ: Lẽ nào món “mỡ đông quỳnh ngọc” này là mỹ vị của tiên gia nào đó, xem kìa, còn suýt khiến nhị tỷ tỷ của bọn hắn ngây ngất.

Quốc phu nhân càng thêm nghi hoặc, khẽ đặt thìa bạc xuống, đón lấy khăn tay lau khóe miệng, cười hỏi Vệ Phồn: "Phồn nhi, nhưng có điều gì bất thường ư?"

Vệ Phồn tỏ vẻ khó xử, nàng nháy mắt ra hiệu cho Vệ Phóng, muốn huynh trưởng giúp mình giải vây.

Vệ Phóng quả là một kẻ khù khờ thiếu thông minh, làm sao nhìn hiểu ánh mắt muội muội đưa tới, thế là hắn cũng chớp mắt lại vài cái về phía Vệ Phồn.

Vệ Phồn tức khắc có chút ngớ người: Chính mình gặp khó xử mới nháy mắt với huynh trưởng, sao huynh trưởng cũng nháy mắt lại với ta? Hắn cũng gặp khó ư?

Vệ Phóng nheo mắt đến suýt rút gân, hai người vẫn chẳng ai hiểu ý ai.

Vệ Phồn đành phải nhìn về mẫu thân ruột của mình là Hứa thị… Ai! Hứa thị đang ăn uống tự tại, căn bản chẳng để ý đến nữ nhi.

Quốc phu nhân cười thúc giục: "Phồn nhi?"

Vệ Phồn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêng người hỏi ngược lại: "Tổ mẫu đã ăn chay nửa tháng hay một tháng rồi ư?"

Quốc phu nhân nhíu mày: "Ngươi hỏi điều này làm gì?"

Vệ Phồn đem bát mỡ đông quỳnh ngọc kia chuyển lại trước chân, lặng lẽ nói: "Tổ mẫu, đây không phải đậu hũ, đây là não heo."

"Cái gì? Này… cái này…" Quốc phu nhân kinh hãi tột độ, tức giận đập mạnh vào bàn, phẫn nộ nói: "Quả thật hỗn xược, đơn giản… hoang đường…" Ngày trước nàng làm sao lại mắt bị mù mà gả cho cái tên Vệ Tuân hỗn tạp này, cả đời hắn chưa từng làm chuyện đứng đắn, giờ già rồi còn muốn bày trò quái dị. Nếu trên đời có thuốc hối hận, nàng có thể uống cạn một bình trong một hơi, thật sự là sắc đẹp làm lầm người, hồi trẻ chẳng biết đâu là ngọc thật, cứ thế mà bị tên Vệ Tuân chỉ có cái xác thối tha lừa gạt.

Vệ Phồn vội vàng nhỏ giọng đáp: "Không không không, tổ mẫu hiểu lầm, não hoa hơi độc, nam tử ăn nhiều thì ít con cái…" Lời vừa ra khỏi miệng nàng mới biết mình đã nói gì, bèn hít sâu một hơi, vội lấy tay che chặt miệng, trợn tròn hai mắt, đáng thương nhìn Quốc phu nhân.

Quốc phu nhân vừa giận vừa sốt ruột, nhưng lại không tiện mắng chửi trước mặt mọi người. Nàng quay đầu nhìn các con dâu, cháu dâu, cháu trai, cháu gái trong điện đều sợ đến ngây người, đứa nào đứa nấy câm như hến, không dám phát ra nửa tiếng động. Nàng dần dần dịu sắc mặt, trấn an nói: "Ta và Phồn Phồn chỉ đùa giỡn chút thôi, các ngươi cứ tự nhiên dùng bữa."

Vu thị tất nhiên không tin, nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến mình, nàng vẫn cười ha hả đáp lời rồi tiếp tục dùng bữa tối. Mẫu thân ruột của nàng là Hứa thị thì lại chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ phân phó: "Đùa thì đùa, Phồn nhi không được quấy rầy tổ mẫu ngươi."

Vệ Phóng và Vệ Tử đều ngây ngốc, Quốc phu nhân nói một là một, đã nói không có chuyện gì thì nhất định là không sao.

Trong điện cũng chỉ có Vệ Tố là lo lắng, lén nhìn Vệ Phồn mấy lần.

Quốc phu nhân kéo Vệ Phồn ở lại bên mình, thấp giọng mắng: "Ngươi một tiểu nương tử chưa từng cập kê, đã đọc những tạp thư bất nhã gì rồi, chẳng học được điều gì tốt, chỉ học cái thói không đứng đắn của tổ phụ ngươi.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch