Nhan Lạc Nương một đường đuổi theo về phía trước, trong lòng lo lắng cho sư phụ, nên bước chân không khỏi càng lúc càng nhanh, bất tri bất giác đã bỏ cách các sư tỷ phía sau một quãng xa.
- Sư muội...
- Sư muội...
- Lạc Nương sư muội, chậm một chút.
...
Thế nhưng Nhan Lạc Nương lại như không nghe được, hoặc những tiếng gọi kia như bị bóng tối ngăn cản, không thể truyền tới tai Nhan Lạc Nương.
Nhan Lạc Nương cũng giống như Quảng Hàn cung chủ, càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một đốm sáng nhỏ nhoi, lập lòe trong đêm tối ở tít xa.
Khi Nhan Lạc Nương dừng lại thì nhìn thấy sư phụ của mình nằm trên mặt đất. Quảng Hàn kiếm trên tay bà chưa ra khỏi vỏ, còn khóe miệng và ngực bà đã đầy máu tươi, sắc mặt xám tro, trong mắt không còn thần thái lạnh lùng xen lẫn quan tâm nữa.
- Sư phụ... Sư phụ... Người làm sao vậy? Sư phụ...
Nhan Lạc Nương vội vàng hỏi.
Quảng Hàn cung chủ nghe được tiếng gọi của Nhan Lạc Nương, đánh mắt nhìn tới, chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra, cũng mở miệng nói:
- Rời... rời khỏi đây... trở về... Quảng Hàn... cung đi, không... đến bước... Nguyệt... Vô Ảnh... không được rời... cung...
Nhan Lạc Nương không thể ngăn nước mắt chảy ra. Nàng không biết đây là chuyện gì, tại sao chỉ mới nháy mắt, mà sư phụ đã như vậy.
- Sư phụ, người đừng nói nữa, chúng ta trở về, trở lại Quảng Hàn cung đi.
Nhan Lạc Nương khóc nói.
Quảng Hàn cung chủ khẽ lắc đầu, nói:
- Sư phụ phải chết. Sư phụ từng nói ta sẽ dương thân đọa âm gian, khó có thể chết già, còn dặn ta trừ khi trời đất xảy ra đại kiếp thì mới được xuất cung. Nhưng ta không tin số mệnh, lại nghĩ hiện tại đã là lúc trời đất rung chuyển, không ngờ, vẫn không thể chết già. Nhưng còn may, thu con là truyền nhân, điều này cũng ứng với lời sư phụ từng dặn.
Nhan Lạc Nương biết sư phụ trong lời của Quảng Hàn cung chủ không phải chỉ bản thân bà, mà chỉ sư phụ của Quảng Hàn cung chủ.
Mấy lời này của Quảng Hàn cung chủ tuy rất khẽ, nhưng lại không còn bị đứt quãng nữa, nói rất trôi chảy.
- Sư phụ, người đừng nói nữa, chúng ta ra khỏi đây, trở về Quảng Hàn cung thôi.
Nhan Lạc Nương khóc nói.
- Vô dụng, sư phụ đã không xong rồi.
Bà nói tới đây thì gian nan nâng Quảng Hàn kiếm trong tay lên, nói:
- Kể từ hôm nay, con chính là cung chủ Quảng Hàn cung.
Nhan Lạc Nương lắc đầu, khóc ròng nói:
- Sư phụ, không được, con làm không nổi, người truyền cho Nguyệt Hà sư tỷ đi...
Quảng Hàn cung chủ lắc đầu nói:
- Không, Nguyệt Hà nhìn như cương nghị, kỳ thực lại nhát gan, mà con thì khác. Con bên ngoài yếu đuối, trong lại mạnh mẽ, còn biết nhẫn nhịn.
Nhan Lạc Nương lại định từ chối, Quảng Hàn cung chủ đã cả giận nói:
- Con muốn ta chết không nhắm mắt sao!
- Sư phụ, sư phụ, con đồng ý, con đồng ý làm Quảng Hàn cung chủ.
Nhan Lạc Nương vội vàng nói:
- Sư phụ, rốt cuộc là thứ gì đả thương người?
Quảng Hàn cung chủ lắc lắc đầu.
Nhan Lạc Nương không biết sư phụ không muốn nói hay là cũng không biết. Lại nghe Quảng Hàn cung chủ nói:
- Con làm Quảng Hàn cung chủ, cái gì cũng có thể quên, nhưng không được quên di huấn của tổ sư.
Không đợi Nhan Lạc Nương mở miệng hỏi, Quảng Hàn cung chủ đã nói tiếp:
- Tổ sư di huấn một câu: "tự cường, tự ái". Câu này ta đã nói với con khi con mới nhập môn rồi, nhưng còn một câu nữa là: "Đi tới bờ Minh Hà, nhìn xem có hoa nở hai bên bờ. Đến cạnh Tam Sinh thạch, xem xem ở đó có người nào đợi."
Nhan Lại Nương nghe được hai câu sau, cũng không hiểu được gì, chỉ biết hóa ra lúc trước sư phụ nói muốn tới bờ Minh Hà, cạnh Tam Sinh thạch là vì theo di huấn của tổ sư. Nhưng hai chỗ đó là ở đâu? Tại sao phải đi tới hai nơi đó? Nàng liền vội hỏi Quảng Hàn cung chủ. Ánh mắt của Quảng Hàn cung chủ đã dần dần tối đi, nghe được câu hỏi của Nhan Lạc Nương, bà há to miệng thở dốc, một lát sau mới lên tiếng:
- Ngày khác, con trở về Quảng Hàn cung sẽ tự biết.
Bà lại khó nhọc nói:
- Hiện con đã là cung chủ, nếu gặp người không nghe theo lệnh, có thể dùng Quảng Hàn kiếm trảm...
Nói xong lời cuối cùng, tiếng của bà càng lúc càng nhỏ. Nhan Lạc Nương vội vàng ghé tai sát miệng Quảng Hàn cung chủ, cố nghe những âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng hít thở kia, mà nàng sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Hồi lâu sau, Nhan Lạc Nương mới chậm rãi đứng dậy. Sư phụ mà nàng tôn thờ chết rồi, chết ở trước mặt nàng.
Nàng cứ quỳ mãi ở đó, không nói được một lời, tới khi các sư tỷ đi tới trước mặt cũng vẫn không nhúc nhích. Một đám đệ tử Quảng Hàn tới nơi, quỳ rạp cả xuống đất, ai nấy khóc lớn lên.
Đối với toàn bộ Quảng Hàn cung, đây chính là một đại nạn, sư phụ cứ thế mà chết không rõ ràng.
Nếu như nói lần Nhan Lạc Nương cùng các sư huynh sư tỷ xuống núi lịch lãm, đi vào châu Cửu Hoa, lại tới sơn cốc kia, rồi gặp phải con quạ đen, được tính như một quãng thời gian tối tăm, thì lần này theo sư phụ tiến vào Âm phủ chính là ác mộng. Nếu đúng là ác mộng, nàng tình nguyện mình mới là người chết đi trong cơn ác mộng này. Nhưng không phải, nàng vẫn sống, còn vị sư phụ như trời kia lại chết rồi.
Thẳng đến khi bị người lay tỉnh, Nhan Lạc Nương mới tỉnh lại từ cơn đau xót mãnh liệt mà triền miên. Nàng nhìn quanh, thấy được vẻ sợ hãi cùng bất lực trong mắt các vị sư tỷ, giống như đã mất đi phương hướng với con đường phía trước
Nguyệt Hà sư tỷ hỏi Nhan Lạc Nương sư phụ là chết như thế nào. Nhan Lạc Nương lắc đầu, nàng cũng không biết, Quảng Hàn cung chủ cũng không có nói, lúc ấy bà cũng chỉ lắc đầu.
- Vậy sư phụ có nói làm thế nào rời khỏi đây không?
Nguyệt Hà lại hỏi.
Nhan Lạc Nương gật gật đầu. Lúc Quảng Hàn cung chủ hấp hối có nói phương pháp đi ra ngoài.
Phương pháp đi ra ngoài cũng không khó, chỉ cần cầm Quảng Hàn kiếm trong tay, trong lòng niệm thần chú ngự kiếm, nghĩ tới thế giới dương thế, kiếm này tự sẽ chỉ dẫn phương hướng ra ngoài.
Khi hỏi Nhan Lạc Nương, con mắt của Nguyệt Hà không khỏi nhìn về Quảng Hàn kiếm trong tay Nhan Lạc Nương.
Nhan Lạc Nương gạt lệ trên khóe mắt, thầm nghĩ mình đã là Quảng Hàn cung chủ, phải mang theo mọi người ra ngoài, đây là trách nhiệm. Nàng không trả lời Nguyệt Hà, mà dùng hành động để biểu hiện. Nàng rút Quảng Hàn kiếm trong tay ra, nhưng cũng không có cảnh tượng ánh trăng chói lòa như khi Quảng Hàn cung chủ rút kiếm.
Chỉ thấy hai chữ Quảng Hàn như ánh trăng mờ được khắc trên thân kiếm, cũng không tỏa ra hào quang gì đặc biệt. Nhan Lạc Nương đọc thầm thần chú, chỉ trong chốc lát, trên thân Quảng Hàn Kiếm liền có hào quang bùng lên như lửa. Trong đầu nàng đột nhiên biết phương hướng để rời khỏi, phảng phất là kiếm kia nói cho nàng biết.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được Quảng Hàn kiếm thần kỳ.
Còn các đệ tử Quảng Hàn khác thì biết là Nhan Lạc Nương đã có được pháp chú ngự Quảng Hàn kiếm.
Cầm kiếm trong tay, Nhan Lạc Nương đi thẳng về phía trước, các sư tỷ theo sau.
Một đường mải miết đi.
Nhan Lạc Nương không biết mình có đi thành vòng tròn hay không, chỉ biết mình cứ đi mãi vẫn không hết được thế giới bóng tối vô tận này. Cũng may, trên một đường này mặc dù vẫn có nguy hiểm luôn rình rập, nhưng lại không hề thật sự xuất hiện, như bị Quảng Hàn kiếm và đèn Lưu Ly Định Hồn trong tay nàng hù dọa không dám đến gần vậy.
Lại đi một hồi lâu, trong mắt Nhan Lạc Nương đột nhiên xuất hiện một vệt sáng mờ, nhưng rất bắt mắt trong bóng đêm. Nhan Lạc Nương vừa thấy vệt sáng giống như vết nứt nằm giữa trời với đất này, trong lòng hiểu được đây là đường ra ngoài. Nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy nguy hiểm.
Nàng quay đầu lại nhìn các sư tỷ, ra hiệu cho mọi người cẩn thận, sau đó chậm rãi tiến tới gần cái khe kia. Nhưng Nhan Lạc Nương vừa sải bước vào trong đó, cảnh tượng trước mắt nháy mắt biến đổi, vô số oán linh ác quỷ đánh tới, trong tai đồng thời truyền đến tiếng rít gào của chúng nó. Giống như Nhan Lạc Nương đã vọt vào hang ổ của bọn chúng, hoặc như là bọn chúng biết Nhan Lạc Nương muốn rời đi, cho nên toàn bộ xuất hiện.
Tay Nhan Lạc Nương vung lên, kiếm chém một con ác quỷ, lại thổi ra một biển lửa, thiêu một ác quỷ khác thành tro tàn.
Đèn Định Hồn ở tay trái, ngọn đèn trong bóng tối không khác gì ma trơi, Quảng Hàn kiếm ở tay phải, ánh kiếm như ánh trăng, nơi đi qua, oán linh kêu thảm thiết mà tan biến.
Nỗi oán hận cùng bi thống trong lòng Nhan Lạc Nương theo ánh kiếm hung hăng xé rách bóng tối, ở phía sau nàng là các sư tỷ cùng ra sức chém giết.
Kiếm vung, kiếm hạ, giết có khi không phải kẻ khác, mà là giết chính mình. Người khác chết, nhưng tâm mình cũng đã chết, giết xong, mình đã không còn là mình trước lúc giết chóc.
Nhan Lạc Nương cũng không biết mình đã giết bao nhiêu, trước mắt đột nhiên rõ ràng, không còn gì nữa cả. Nhìn quanh, trời đất âm u, nhưng đã không còn là tối đen, nàng biết mình đã ra khỏi nơi kia rồi, chỉ là thân ở không trung. Rơi xuống mặt đất, nàng quay đầu nhìn lại, tòa thành đen kịt kia vẫn y hệt như lúc đầu tiên trông thấy, tĩnh lặng mà trầm mặc, không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng hiện tại Nhan Lạc Nương lại cảm thấy tòa thành này đáng sợ khác thường, vết nứt ở đầu tường thành cũng dữ tợn khác thường.
Nếu có người ở trước Chuyển Luân điện, sẽ thấy trên cái vết nứt đầu tường thành đột nhiên phóng ra một luồng hào quang, sau đó có một cô gái cầm trong tay một thanh kiếm lấp lánh ánh trăng và một chiếc đèn xanh xuất hiện. Theo sau nàng là mười cô gái khác.
Các nàng chỉ dừng lại trong hư không một chút, liền rơi cả trên mặt đất.
Cửa thành vẫn đóng chặt, các sư tỷ cùng vào thành đều còn sống đi ra, nhưng lại thiếu Quảng Hàn cung chủ. Một màn oán linh vọt tới như thủy triều vừa rồi giống như là ảo giác, nhưng Nhan Lạc Nương lại biết đó là thật.
Sư phụ nói vốn thành này là có vào không có ra, nhất là sinh linh còn sống càng không có khả năng từ trong thành này ra ngoài. Chỉ là thành này đã bị hư hại, cho nên có thể thông qua vết nứt đầu tường để ra ngoài. Nhan Lạc Nương nhìn thêm một lát, một câu cũng không nói, phảng phất muốn ghi nhớ tòa thành này ở trong lòng.
Chợt có sư tỷ ở phía sau thúc giục, nói:
- Sư muội, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.
Nhan Lạc Nương quỳ trên mặt đất, lạy ba lạy, trong lòng nghĩ: "Về sau nhất định sẽ trở lại." Nàng cũng không nói gì thêm, đứng dậy bước đi. Chiếc đèn trong tay nàng chiếu rọi một khoảng không gian âm u. Dưới ánh đèn, lại nhìn thấy một hàng dấu chân, chính là dấu chân do các nàng từng tạo thành khi đi tới. Lại đi về phía trước hồi lâu, không gian âm u xung quanh ánh đèn bỗng biến đổi, xuất hiện làn sương màu vàng. Nhan Lạc Nương đi đầu bước vào trong đó, các sư tỷ theo sát phía sau.
Đi dọc theo con đường toàn sương mù vàng ấy một hồi lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một vách ngăn. Nhan Lạc Nương rút kiếm đâm ra, một kiếm chìm vào trong đó, một luồng hào quang phóng ra, tựa như ánh nắng xuyên qua khe cửa, chiếu sáng căn phòng tối tăm. Từng sư tỷ phía sau Nhan Lạc Nương tiến lên, bước vào luồng sáng kia rồi biến mất. Nhan Lạc Nương là người cuối cùng biến mất trong ánh sáng.
Trong cái sơn cốc mà Quảng Hàn cung chủ mang theo chúng đệ tử tiến vào âm phủ kia, một cái cây đen xì đột nhiên tách ra từ giữa, sau đó có một cô gái chui từ đó ra. Cứ tiếp tục như vậy từng người ra một, cuối cùng là Nhan Lạc Nương.
Trời đất thì ra xán lạn như thế. Có khi, có thể nhìn thấy mặt trời mỗi ngày đã là một loại hạnh phúc.