Ngoài dự liệu của Trần Cảnh và Quy Uyên là Chiêu Liệt vẫn một mực chưa từng xuất hiện qua, thậm chí những kẻ hầu người hạ hải tộc cũng không xuất hiện. Điều này làm Trần Cảnh cảm nhận bầu không khí có chút không đúng. Sau đó hắn đi tới cạnh cửa điện, mới phát hiện cảnh tượng bên ngoài không đúng, cảnh tượng bên ngoài kia thật sự đều là giả dối cả. Trần Cảnh kêu Hồng đại hiệp bước về phía trước vài bước, những hành lang gấp khúc của cung điện chợt biến mất, đập vào mắt bọn họ chỉ còn là sóng biển vô tận, từng đợt từng đợt, không ngừng không nghỉ.
- Ta cảm thấy chúng ta không nên động.
Lúc này Quy Uyên cũng đang bên cạnh hắn, nhìn cảnh tượng trước mắt nói.
- Bởi vì có người không muốn chúng ta động sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Ừ, đúng vậy. Ta nghĩ trước khi Chiêu Liệt đưa tam ca Ngao Chân đến, hẳn người cũng nghe được một câu nói.
Quy Uyên nói.
Trần Cảnh nhanh chóng tiếp lời:
- Ừm, quả thật nghe được. Ta đang suy nghĩ xem là kẻ nào nói.
- Ta cảm thấy có lẽ là ma trong tranh.
Quy Uyên đáp.
- Ta cũng nghĩ vậy. Nghe được lời này, nếu chúng ta sợ hãi, tất nhiên sẽ lập tức rời khỏi. Nếu gã đang nói bậy bạ gì đó trước Long vương gia, mà chúng ta vội vàng rời đi, nhất định là vì đã mang ý gây rối đến. Như vậy, coi như ma trong tranh đã thành công mượn tay Long vương trừ khử chúng ta.
Trần Cảnh không nhanh không chậm nói tiếp. Hồng đại hiệp tròn to mắt, có chút không hiểu nổi.
- Nhưng chúng ta vốn quang minh chính đại, không mang ý gây rối gì, cho nên không cần phải rời đi.
Quy Uyên đứng tựa cửa điện Giai Nhân Như Mộng, híp mắt nói thêm.
- Như vậy, hiện tại xảy ra chuyện, là Long cung xảy ra biến cố gì?
Trần Cảnh nghi hoặc.
- Ta nghĩ có lẽ vậy.
- Tuy rằng chúng ta mới quen biết thái tử Chiêu Liệt được một ngày, nhưng đã định hắn là bằng hữu. Đã là bằng hữu, cũng nên quan tâm một chút.
- Đúng!
- Vậy chúng ta nên đi tìm hắn. Có lẽ có thể giúp đỡ hắn đôi chút.
Nói xong, Trần Cảnh bèn cùng Quy Uyên tiến vào bên trong sóng biển mờ mịt kia. Hồng đại hiệp không rõ phương hướng, chỉ đi thẳng về phía trước. Mỗi khi nó đi đến một điểm nào đó, Trần Cảnh sẽ nói nó xoay người, hoặc rẽ trái, ngoặt phải. Thỉnh thoảng còn kêu nó chuyển hướng lùi về phía sau.
Tuy nó cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Hà Bá gia.
Đột nhiên Trần Cảnh cảm thấy đồng hành cùng Quy Uyên căn bản không cần phải bàn bạc vẫn có thể phối hợp với nhau vô cùng tốt. Tựa như phối hợp diễn một cuộc trò chuyện lúc nãy, căn bản cả hai chưa từng bàn bạc qua với nhau, nhưng đối phương chỉ mới nói ra câu đầu tiên đã hiểu hắn định làm gì rồi.
Mê Thiên điệp có hai loại thần thông bản mệnh, một là tạo ra ảo cảnh, còn một loại nữa chính là nhìn thấu được ảo giác huyễn ảo. Về phương diện tạo ra ảo giác, có thể nói Trần Cảnh đã nhảy vọt về chất nếu so sánh với bản thân hắn lúc ban đầu. Mà nhìn thấu ảo cảnh cũng tương tự vậy, dù hắn không cố gắng hết sức để tu hành mặt này.
Trong mắt Trần Cảnh, bọn họ vẫn đang đi trong nội cung, chỉ là có một tấm lụa mỏng mênh mông phủ trùm.
Bước đi trên một con đường không biết rõ, thường cảm thấy thời gian rất dài. Hồng đại hiệp không biết đường, cho nên cảm thấy đã trải qua một lúc rất lâu. Đột nhiên cảnh tượng trước mắt nó biến đổi, mọi thứ lại khôi phục như bình thường. Long cung vẫn như vậy, các cung nữ các tộc tấp nập tới lui khắp cung.
Lúc này Chiêu Liệt xuất hiện.
- Hai vị bằng hữu đến từ đất liền, thỉnh thứ lỗi cho ta. Các vị cũng biết, hôm nay là ngày đại thọ của nghĩa phụ, cho nên có rất nhiều việc phải làm.
Chiêu Liệt vừa nói, vừa dẫn bọn họ đi về phía trước.
- Không sao, chỉ cần không bị nước biển che khuất tầm mắt của chúng ta là được rồi.
Quy Uyên cười nói.
- Ha ha, nước biển? Nước biển gì? Đến, ta đưa các vị đến điện mừng thọ của nghĩa phụ.
Chiêu Liệt nói xong, bèn dẫn đường đi về phía trước.
Tất nhiên Trần Cảnh và Quy Uyên không nói thêm chuyện này nữa, chỉ hỏi:
- Không phải nói ngày mai mới là ngày đại thọ sao?
- Đó là ta nhớ sai. Chính xác là ngày hôm nay. Ta còn bị nghĩa phụ mắng cho một trận đây này!
Chiêu Liệt có chút ảo não nói.
Gã vừa nói, vừa dẫn Trần Cảnh và Quy Uyên đi về phía một tòa phủ điện, dọc đường đi còn nói ra vài chuyện bực mình. Cuối cùng cả bọn cũng đến trước một cung điện cao lớn, phía trên cao có một tấm biển hiệu đề hai chữ “Long vương”. Không ngoài dự liệu của Trần Cảnh, trong điện này có rất nhiều người, nhìn sơ qua cũng đã có tới mấy trăm vị.
Trần Cảnh và Quy Uyên vừa tiến vào, mọi người lập tức nhìn chăm chú. Còn Chiêu Liệt thì đang giới thiệu hai người bọn họ. Trần Cảnh và Quy Uyên đều không phải là những kẻ ưa thích náo nhiệt, cũng không nói nhiều lời, nên dù là ai cũng chỉ đáp lại một hai câu. Hơn nữa vẻ mặt tượng đá của Trần Cảnh đặc biệt lạnh lùng, cho nên khoảng cách giữa hắn và mọi người cũng lập tức trở nên xa cách. Mà mỗi người nơi này cũng đều đang thầm đoán thực lực của hắn có tương xứng với danh tiếng hay không.
Trong một ngõ ngách, nơi tập trung tất cả tộc nhân tộc sò biển ở Thu Nguyệt hạp cốc, có một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng giữa đám người. Đồng thời kẻ đó cũng đứng trước mặt Thu Nguyệt Vô Hoa.
Gã tên là Bạch Tầm, là nghĩa tử thứ bảy của Long vương. Lúc nãy khi vừa tới điện này, gã thoáng nhìn thấy một cô gái từ tộc sò ở Thu Nguyệt hạp cốc. Nàng ta có đôi mắt như sương như khói, có thân hình nhỏ nhắn mà gã luôn yêu thích, có khí chất yên tĩnh thoát tục mà gã vốn si mê.
Gã quyết định sẽ thu nàng làm phi tử thứ hai mươi sáu của mình, nhất định sẽ sủng ái nàng hết mực. Cho nên gã đi tới trước mặt nàng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời của nàng rất êm tai, âm thanh nhỏ nhẹ. Mà tộc trưởng tộc sò hiển nhiên nhìn ra được ý đồ vị nghĩa tử thứ bảy của Long vương này, cho nên vội vàng giới thiệu nàng một phen.
- Nàng tên là Thu Nguyệt Vô Hoa, là con gái của tộc trưởng tộc sò tiền nhiệm, bị đày khỏi Thu Nguyệt hạp cốc. Cuối cùng sau mấy chục năm lại bình an trở về…
Tộc trưởng tộc sò giới thiệu càng làm Bạch Tầm động tâm. Gã cảm giác đó chính là một nửa thầm mơ ước của mình. Gã muốn nhanh chóng đưa nàng về cung điện của mình, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Gã lập tức nói:
- Ta là Bạch Tầm, con thứ bảy của Long vương. Nàng nguyện ý gả cho ta chứ?
Gã thẳng thừng hỏi. Gã xem ra một tộc sò nho nhỏ căn bản không dám từ chối mình được. Mà từ gương mặt tươi cười đầy ghê tởm của tộc trưởng tộc sò, gã dám khẳng định ông ta không có gan làm như vậy. Còn cô gái phải lưu lạc mấy chục năm trong hải vực trước mặt gã lại càng không cần tính đến, không nói thân phận gã, mà chỉ nói đến thần thông pháp lực gã thôi cũng đủ để khiến vô số nữ nhi của các tộc trưởng hải tộc động tâm. Nàng chỉ là con gái của một tộc trưởng hết thời thì dựa vào đâu mà dám cự tuyệt mình? Hơn nữa nếu không gặp gã, nàng ta sẽ phải ở đây làm thị nữ, chịu người sai bảo, mà suốt đời đều phải sống trong cảnh như vậy. Gã cảm thấy nàng ta sẽ rất cảm kích, hơn nữa hẳn là sẽ đầy kinh hỉ, nói lời bằng lòng nhanh nhất có thể.
Bên cạnh nàng là một cô gái tộc sò khác mang theo sắc mặt u ám. Cô ta cũng có thân hình nhỏ nhắn là đặc điểm chung của tất cả cô gái tộc sò. Cô ta cũng xinh đẹp, chỉ là trên người cô ta lại thiếu đi một phần khí chất, nhiều hơn một phần phù phiếm. Chính cô ta cũng không rõ, bởi vì cái trầm tĩnh trên người Thu Nguyệt Vô Hoa có được là vì ma luyện mấy chục năm sinh tử trong hải vực mà ra.
Cô ta là con gái của tộc trưởng tộc sò đương nhiệm, tên là Thu Nguyệt Phù Phong. Mục đích chuyến đi này của cô ta cũng là hi vọng được lọt vào mắt xanh của một vị thái tử Long cung nào đó. Lúc này lại có một vị thái tử trực tiếp bỏ qua cô ta, chỉ coi trọng người thị nữ này. Trong lòng cô ta, Thu Nguyệt Vô Hoa vốn đã là một thị nữ rồi.
Cô ta nhìn qua gương mặt không rõ đang nghĩ gì của Thu Nguyệt Vô Hoa, trong lòng thầm nói ngươi còn đang nghĩ cái gì, còn không mau đồng ý. Rồi cô ta lại nghĩ rằng quả là một đứa chưa từng trải việc đời, hẳn là đang vui quá đến không thốt nên lời.
- Ta không làm chủ được.
Thu Nguyệt Phù Phong nghe thấy Thu Nguyệt Vô Hoa nói vậy, không khỏi khinh thường:
- Còn nói cái gì không làm chủ được? Không phải là muốn có người trả lời thay sao? Vậy cũng tốt, ra vẻ mình rụt rè cũng giống a.
- Ha ha, vậy thì mời tộc trưởng mở miệng.
Bạch Tầm cười nói.
- Đồng ý, đồng ý. Cháu gái ta được Thất thái tử nhìn trúng là phúc phận của nó.
Tộc trưởng tộc sò nhanh chóng trả lời.
- Ha ha…
- Ông ấy cũng không làm chủ được.
Thu Nguyệt Vô Hoa vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm như lúc nãy nói, thế nhưng tộc trưởng tộc sò lại cảm thấy vô cùng chói tai. Ông ta giận dữ, lại không tiện phát tác.
- A, vậy người nào làm chủ được?
Hai mắt Bạch Tầm khẽ nheo lại, lạnh giọng hỏi.
- Hà Bá gia.
Thu Nguyệt Vô Hoa chỉ nói ra ba chữ đơn giản, lại lộ vẻ đầy tự tin.
Bạch Tầm sửng sốt, đang muốn nói nữa thì bên tai đã vang lên một giọng nói ôn hòa:
- Quả nhiên là ngươi a. Thiếu chút nữa không nhận ra được ngươi a.
Ánh mắt Bạch Tầm lóe lên lạnh như băng. Gã xoay người lại, nhìn thấy phía sau mình có một con tôm đỏ thẫm đang chở một pho tượng đi đến.
- Ngươi là kẻ nào?
Bạch Tầm lạnh lùng hỏi.
- Ngươi có thể gọi ta là Hà Bá gia.
- Ngươi có biết đây là nơi nào không?
- Đương nhiên, nơi này là Long cung, là chỗ ở của Long vương gia.
- Vậy ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi không phải là Long vương gia thì có là ai cũng không quan trọng.
Bạch Tầm giận dữ. Gã cảm thấy cả đời mình, đây là lần chịu sỉ nhục nhất.
Vốn có rất nhiều người luôn dõi theo Trần Cảnh, ánh mắt luôn chuyển động theo hắn. Phát hiện chuyện nơi đây, tất cả đều đưa mắt nhìn qua. Sắc mặt Bạch Tầm vì vậy mà chuyển đỏ lên, đó là tức giận đến đỏ gay cả mặt.
Đúng lúc này, không rõ Chiêu Liệt lại đi đâu mất, cũng không thấy bóng dáng những thái tử khác. Chẳng qua trong điện lại có rất nhiều hải tộc kéo đến. Bọn họ chủ yếu sinh hoạt trong hải vực, không biết nhiều đến danh tiếng của Trần Cảnh, dù nghe được cũng chỉ như nhìn thấy được những tia sáng rọi xuống đáy sông, không thể thấy được cái ấm áp và chói mắt của mặt trời.
Bọn họ thầm nghĩ:
- Hà Bá cổ quái này thật sự không biết trời cao đất dày là gì, hắn quên rằng đây là hải vực, là Long cung, dám ăn nói như vậy với Thất thái tử. Có lẽ do ở giữa sông nước cạn đất bồi quá lâu rồi, đã quên mất thân phận của mình.
Còn tộc trưởng tộc sò lại thầm kinh hãi. Sau khi Thu Nguyệt Vô Hoa trở về, biết được những năm gần đây nàng luôn tu hành tại sông Kinh Hà nên ông ta có nghe ngóng qua về Trần Cảnh. Tuy được nghe rất nhiều lời nói khuếch đại về Hà Bá Trần Cảnh, nhưng ông ta cảm thấy nghe được đó là những lời đồn thổi giả dối mà thôi. Hiện tại chân chính gặp mặt, đột nhiên mới cảm thấy dường như lời đồn thổi kia không phải là phóng đại.
- Ngươi muốn chết!
Bạch Tầm lạnh giọng nói.
- Trước kia cũng có người nói với ta như vậy. Sau đó, hắn chết rồi.
Trần Cảnh thản nhiên nói, Hồng đại hiệp nhanh miệng tiếp lời:
- Người kia tên là Hắc Tầm, cũng là một thái tử.
- Phụt…ttt!
Tiếng phì cười của Thu Nguyệt Vô Hoa truyền tới.
Sắc mặt Bạch Tầm tái xanh lại.
- Vỏ sò muội muội, hóa ra muội cũng biết cười a. Bộ dạng này của muội cực kỳ xinh đẹp a.
Hồng đại hiệp lớn tiếng gọi.
- Dáng vẻ của ngươi cũng rất oai hùng nha.
Thu Nguyệt Vô Hoa cười khanh khách đáp.
- Tất nhiên, chỉ có vỏ sò muội muội phát hiện ra ta oai hùng thế nào.
Âm thanh của Hồng đại hiệp vang lớn, một bộ dạng dương dương đắc ý.
Hồng đại hiệp và vỏ sò nói chuyện với nhau, khiến Bạch Tầm trở thành kẻ thừa thãi. Làm cho gã cảm thấy càng thêm nhục nhã.
Lúc này, đột nhiên có người tới cạnh gã, nhỏ giọng nói:
- Long vương gia muốn Thất thái tử qua gặp.
Bạch Tầm đành phải đè nén lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Trần Cảnh chằm chằm một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Đối với Trần Cảnh mà nói, uy hiếp của Bạch Tầm không tính vào đâu cả. Hắn không tới đây để vui chơi, mà để cứu Tiểu Bạch Long. Lúc này Trần Cảnh còn chưa nhìn thấy Tiểu Bạch Long, mà Long vương gia cũng không thấy tung tích.
Sau đó, tất nhiên không ai nói chuyện với Trần Cảnh nữa. Mà Trần Cảnh cũng không để tâm. Hồng đại hiệp cao hứng trò chuyện với vỏ sò đã biến đổi bộ dáng. Bọn nó đã lâu chưa gặp nhau, cho nên có rất nhiều chuyện muốn nói.
- Vỏ sò muội muội, không nghĩ muội trưởng thành lại đẹp mắt như vậy. Trước đây ca còn tưởng sau này muội nhất định sẽ thành hung thần ác sát.
- Có hung thần ác sát thế nào cũng vẫn dễ nhìn hơn ngươi.
- Muội dễ nhìn thì dễ nhìn thật, nhưng tính khí vẫn khá tệ, động chút là muốn ăn ca đây. Cùng là tọa hạ của Hà Bá gia, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy nhau, sao nỡ nói ca như vậy.
Bọn hắn dông dài mấy chuyện như vậy, còn tộc trưởng tộc sò bên cạnh đầy cấp bách, lại không dám mở miệng nói chuyện, mặt mày nôn nóng đỏ bừng. Con gái của ông ta là Thu Nguyệt Phù Phong còn cẩn thận đánh giá Trần Cảnh. Nhìn pho tượng, cô ta nghĩ thầm: “Hắn có thể lợi hại như vậy sao? Đến Thất thái tử cũng không dám ra tay với hắn?”
Lúc này Quy Uyên đến cạnh Trần Cảnh, khẽ nói:
- Hình như có gì đó không đúng.
- Quả thật có gì đó không đúng.
Trần Cảnh trả lời.
Đúng lúc này, đột nhiên có người tới cạnh Trần Cảnh, nói:
- Hà Bá gia, Long Vương có lời mời.
Trần Cảnh nói một tiếng được, rồi đi theo sau kẻ đó. Quy Uyên muốn đi cùng, lại bị đối phương nói chỉ mời một mình Trần Cảnh mà thôi, y cũng không muốn tranh chấp. Trần Cảnh đi theo người nọ, vừa đi, lòng thầm suy nghĩ một vấn đề: “Long vương bây giờ đang lột xác ở đâu? Là lột xác xong rồi hay còn chưa bắt đầu?”
Trần Cảnh đi theo vệ sĩ Long cung kia vào một tòa điện hùng vĩ. Nhìn điện này, hắn nghĩ thầm: “Long vương không thể ở nơi này.”
Bởi vì tuy tòa điện này to lớn nhưng lại không phải chính điện. Hiển nhiên kẻ muốn gặp hắn ở trong này, chắc chắn không phải là Long vương. Hắn lại nhìn qua tên vệ sĩ, chỉ thấy gã nắm chặt binh khí trong tay, sắc mặt ngưng trọng như lâm phải đại địch. Nghĩ đến mấy chuyện này, hắn bèn hiểu được nếu bước vào điện sẽ có chuyện gì phát sinh.
Hồng đại hiệp vừa đi tới cửa điện đột ngột khựng lại, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào bên trong, khẽ giọng nói:
- Hà Bá gia, làm sao mà con cảm giác hàn khí trong này nặng nề như vậy a.
Vệ sĩ kia lập tức nói:
- Trong điện này có một khối băng tinh vạn năm, phụ trợ tĩnh tâm an thần trong tu hành. Cũng là nguyên do Long vương tu ở nơi này.
Hồng đại hiệp còn muốn nói thêm thì Trần Cảnh đã nói:
- Vào đi thôi, đừng để Long vương gia đợi lâu.
Sắc mặt vệ sĩ kia có chút đỏ lên, cười cười:
- Phải phải phải, Hà bá gia, mời!
Tượng thần không thay đổi sắc mặt, được Hồng đại hiệp chở vào một tòa cung điện không biết tên. Trần Cảnh chỉ cảm thấy có một khí tức âm u lạnh lẽo bao phủ lấy hắn, lại cảm nhận được mùi máu tươi từ trung tâm điện lan ra.
Hồng đại hiệp ngừng lại. Bởi vì trước mắt nó chỉ là một dải ánh sáng chuyển động đầy màu sắc, ngoài ra không còn gì nữa cả. Nó đã từng trải qua nhiều chuyện, lập tức hiểu mình vừa rơi vào vực trận, bèn không đi nữa mà chửi ầm lên:
- Thật sự chỉ toàn là thứ bùn nhão, đến chút thủ đoạn cũng không dám quang minh chính đại.
Trần Cảnh nói:
- Không cần phải tức giận. Bọn họ dẫn ta tới đây, chỉ là đưa tới họa sát thân mà thôi.
- Ha ha, quả thật là họa sát thân a.
Trong dải ánh sáng đầy màu sắc lưu chuyển, có tiếng người đáp lời.
Trần Cảnh không tranh luận với bọn họ, chỉ nói với Hồng đại hiệp:
- Ngươi cứ đi thẳng về phía trước, giết bọn họ chỉ là chuyện gió thổi lá rụng trong chớp mắt mà thôi.
- Hung hăng càn rỡ! Cực kỳ hung hăng càn rỡ. Hôm nay sẽ cho ngươi biết, nơi này là hải vực, là Đông Hải Long cung.
Có tiếng tức giận phát ra.
- Hà Bá gia nhà ta, thiên hạ này không chỗ nào không đi được, Đông Hải Long cung thì sao chứ?
Hồng đại hiệp hùng dũng nói.
Ngay khi Hồng đại hiệp vừa dứt lời, dải sáng ngập tràn màu sắc trước mắt nó đột nhiên nổi lên cuồn cuộn. Nó quát to một tiếng, rút một kiếm một đinh ba từ trong mang ra. Nhưng nó lại nghe được một tiếng kiếm ngân như tiếng gió thổi xẹt qua hư không, rạch mở dải sáng ra. Ngay khi dải sáng đó bị cắt, một người bên trong rơi xuống, trên trán gã có một vệt đỏ hồng. Sau khi gã rớt xuống mặt đất, trán của gã cũng bị tách ra làm hai nửa.
Kẻ kia vừa mới nảy sinh lòng kinh sợ khó có thể tin được, ánh kiếm như đã xé rách bầu trời rồi xuất hiện trước mắt gã. Tích tắc đó, gã chỉ cảm giác ánh kiếm như quỹ tích của thiên đạo, có tránh thế nào cũng không thoát được. Ánh kiếm biến mất, cũng chính là lúc ý thức gã vĩnh viễn dừng lại trong tích tắc đó.