Trần Cảnh nghe Diệp Thanh Tuyết nói chúc mừng, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thoải mái nên có. Đối với hắn, có thể thoát khỏi lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn hẳn còn đáng cao hứng hơn cả việc thoát khỏi giếng Tù Long, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng là lạ.
- Xem ra lời nguyền kia ảnh hưởng rất sâu với đệ. Cũng đúng, nếu không phải ác mộng kia thật sự hiện hình, thì Khu Ma Lôi chú ta bày ra trong cơ thể đệ đã không thể xuất hiện.
Diệp Thanh Tuyết nhìn Trần Cảnh, thản nhiên nói, không hề lộ ra một chút lo lắng vì thân đang ở hiểm địa.
Trần Cảnh nghe thế thì kinh ngạc, rồi lập tức hiểu được, hóa ra sư tỷ đã bố trí một đạo lôi chú trong cơ thể hắn. Lôi chú này lại chỉ có thể đánh chết ác mộng khi ác mộng chân chính hiện hình, muốn để hắn triệt để trầm luân.
Tiếng sét đinh tai nhức óc kia như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, hiện tại hồi tưởng lại, hắn mới phát giác được, quả thật là âm thanh đó bao hàm cả ý cảnh trừ tà trừ ma ở bên trong. Cũng may tại lúc mấu chốt, Trần Cảnh tỉnh lại, hơn nữa cũng quyết đoán ngăn cản U U bỏ chạy.
- Sư tỷ, tỷ nói xem, một trận gió nhẹ thổi qua và một trận gió bão thổi qua, với mặt đất thì có khác gì nhau chứ?
Trần Cảnh đột nhiên hỏi.
- Bất kể là gió bão hay gió nhẹ, thì mặt đất đều có biến đổi. Chẳng qua một kiểu rõ ràng, còn một kiểu không hiện mà thôi.
Diệp Thanh Tuyết trả lời.
- Vậy thì đúng rồi, ngay cả gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến mặt đất biến đổi, huống chi ác mộng kia ở trong lòng đệ lâu như vậy.
Trần Cảnh chậm rãi nói.
- Xem ra sư đệ thật sự đã khác trước kia rồi, ha ha. Đệ muốn nói gì sao sư tỷ lại không biết, thế nhưng phải nhớ, bất luận mặt đất thay đổi thế nào, thì nó luôn là nơi vạn vật sinh linh thai nghén sinh sôi, điểm này luôn luôn không đổi.
- Không cần phải nghĩ nữa, không nên đâm sâu mãi vào một chuyện. Có gì không rõ, tạm thời cứ để sang một bên, đặt nó ở một góc trong lòng, sau cùng cũng sẽ có một ngày mọi khúc mắc đều được hòa tan. Nói chuyện của sư đệ đi, có phiền toái gì, cứ nói với sư tỷ.
- Sư tỷ, đệ bị nhốt trong giếng Tù Long rồi.
Hắn rất muốn cười một cái, lại phát hiện trên mặt cứng ngắc. Dù rằng đây là lần đầu tiên hắn có cái cảm giác cứng ngắc này, cũng nói rõ thân thể tượng thần của hắn lại tiến gần hơn một bước tới hóa hình. Nhưng điều này vẫn không thể làm hắn cao hứng. Nếu hắn bật cười được, cũng nhất định là cười khổ.
- A, bị nhốt ở đó sao. Con hắc hủy kia còn ở đó không?
Diệp Thanh Tuyết mỉm cười hỏi.
Trần Cảnh nhìn Diệp Thanh Tuyết, chỉ cảm thấy giống như không có gì là nàng không biết.
- Sư tỷ đã tới Đông Hải sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Đông Hải được xưng là cội nguồn của tất cả bảo vật trong thiên hạ. Lúc lôi pháp của ta mới thành, cũng đi nơi đó nhìn thử.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh thầm than: "Sư tỷ mới vừa thành lôi pháp đã có thể qua lại tự nhiên ở Đông Hải, chính mình còn tự nhận thiên hạ dù lớn thế nào cũng tới được, lại bị nhốt ở chốn này."
- Hắc hủy kia hẳn đã hồn phi phách tán chứ?
Diệp Thanh Tuyết lại hỏi.
- Vâng, Long vương đã chết rồi.
Trần Cảnh nói. Hắn cũng không nói hồn phi phách tán, bởi vì hắn cảm ứng được trong lồng ngực của mình rất khác. Sau khi tỉnh lại, hắn không nhớ được hết nguyên nhân và mục đích của những việc mình đã làm khi thần thức nhập vào cơ thể. Nhưng chính hắn lại biết, nếu hắn đã làm vậy thì nhất định là có nguyên nhân, cũng nhất định là có lợi với bản thân hắn. Đồng thời hắn cũng biết, khống chế của mình với tượng thần còn thiếu chút nữa mới có thể đâm qua cánh cửa kia. Thần thức nhập thể mặc dù không mê, nhưng lại như nhìn hoa trong sương vậy.
- Ha ha, Long vương sao, trên đời chưa từng có Long vương như thế đâu.
Diệp Thanh Tuyết cười nói:
- Khi ta thấy nó thì đã thấy trên người nó bao phủ một tầng nguyền rủa đáng sợ. Lúc đó ta nghĩ, cách duy nhất để nó thoát khỏi thứ ấy là mượn tín ngưỡng lực để hóa giải, nhưng nó không có thời gian. Đệ bị nhốt trong giếng Tù Long, vậy nhất định là nó muốn đoạt xá đệ đi. Ừm...
Diệp Thanh Tuyết suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Trên người đệ có lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn, đệ nhất định đã dẫn động nó để đối phó hắc hủy kia, sau đó thì xúc động tới lôi chú. Sau này thần vị Long vương phỏng chừng do một nhân tộc nắm giữ rồi.
Nàng không có mặt ở đây, nhưng lại như tận mắt nhìn thấy. Tới bây giờ Trần Cảnh mới phát hiện sư tỷ đúng là cực kỳ sáng suốt, chỉ từ một vài chuyện nhỏ là đoán được tất cả.
Trần Cảnh thở dài trong lòng, nói:
- Đông Hải Long vương, Ti Vũ Long Thần, thống lĩnh thủy vực thiên hạ, quản lý việc gọi mây làm mưa, đệ không làm nổi.
Tuy rằng Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết ở Thiên La môn hầu như chỉ trao đổi về phương diện tu hành, nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt Diệp Thanh Tuyết thì hắn mới có thể hoàn toàn buông lỏng, không cần để ý gì cả. Cũng chỉ có ở thời điểm này, cái chần chờ, yếu mềm, chùn chân trong lòng hắn mới xuất hiện. Không như khi ở cạnh người khác, dù gặp chuyện gì thì hắn cũng đều trầm mặc, dùng trầm mặc thay cho tất cả.
- Có cái gì mà làm không được? Ngồi lên vị trí Long vương, mọi chuyện đệ làm chính là Long vương làm.
Diệp Thanh Tuyết nói.
- Chính bởi vì sau khi đệ thành Long vương, tất cả những gì đệ làm đều là Long vương làm, cho nên đệ mới cảm thấy mình không làm được.
Trần Cảnh nói.
Diệp Thanh Tuyết chỉ mỉm cười không nói tiếp.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi rồi lại nói:
- Có lẽ sư tỷ nói có đạo lý, thế nhưng, giờ đệ vẫn bị nhốt trong giếng này, không ra ngoài được.
- Đệ muốn ra khỏi giếng Tù Long thì phải nắm giữ được thần vị Long vương, tế bia thần Ti Vũ.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh vội vàng nói:
- Đệ đã tìm được bia thần Ti Vũ rồi, nhưng không tế luyện được.
Diệp Thanh Tuyết trầm tư một chút, lại nói:
- Đệ có phát hiện trong hư không có một đạo ấn ký hình rồng không?
- Ấn ký hình rồng?
Trần Cảnh thấp giọng trầm ngâm, nghĩ một lát, nói:
- Đúng là đệ phát hiện một đạo ấn ký sáng trắng, nhưng không nhìn rõ đó có phải là hình rồng hay không.
- Chính là nó đó.
Diệp Thanh Tuyết nói. Nàng vừa nói xong, đột nhiên lại nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, rồi tức thì hóa thành một ánh chớp, biến mất vô tung.
Mà trong mắt Trần Cảnh, lại chỉ thấy một tia chớp bay vọt trong hư không, tốc độ cực nhanh, đến mức hắn cũng khó có thể theo kịp, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Trần Cảnh ngẩng đầu, nhìn màn sáng trắng kia, lại dùng thần niệm dò xét. Với Trần Cảnh, ấn ký trong màn sáng kia tựa như một bức tranh vẽ lên trên vách đá, mà việc của hắn là cần mang được nguyên vẹn bức tranh ấy xuống.
Hắn dồn toàn lực để cảm giác màn sáng trắng kia. Thần niệm như gió nhẹ, lướt khẽ nhưng mãi không dừng, chỗ nào cũng có, lại như nước suối, không ngừng thẩm thấu.
Diệp Thanh Tuyết gặp nguy hiểm ở nơi kia khiến hắn có cảm giác gấp gáp như sinh tử cận kề.
Thời gian từng chút từng chút đi qua, Trần Cảnh ngày đêm không ngừng tế luyện, ấn ký nơi màn sáng trắng kia bắt đầu hiện ra trong mắt hắn. Đó đúng là một đạo ấn ký hình rồng, tạo cho hắn một cảm giác tang thương như bị gió mưa ăn mòn, mà cũng rất nặng nề. Toàn bộ ấn ký là một con thương long phong cách cổ xưa. Chỉ ít ỏi vài nét, như tiện tay vạch lên, nhưng mà long uy kia lại đập vào mặt, giống như vật sống.
Mặc dù như thế, nhưng Trần Cảnh vẫn có nguyên cảm giác không thể chạm được tới.
Bên cạnh giếng đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng. Đó là ánh trăng xuyên thấu qua tầng tầng nước biển chiếu xuống.
- Ánh trăng sáng thật.
Trần Cảnh không khỏi thầm nghĩ: "Hẳn sắp tới ngày trăng tròn, bằng không không có khả năng sáng như vậy được."
Đúng lúc này, Tiểu Bạch Long vẫn luôn cuộn trên thân hắn đột nhiên động. Cái đầu gần như muốn dung nhập vào cơ thể hắn chậm chạp nâng lên từ trên vai tượng thần, suy yếu nói:
- Dùng máu của ta dội lên mặt trên kia đi.
Trần Cảnh hơi sửng sốt, lại nghĩ: "Lẽ nào Tiểu Bạch Long đến đây là vì cái này?"
Trong đầu vừa nghĩ vậy, hắn đã thổi ra một hơi. Luồng hơi kia có màu vàng nhạt, thổi qua thân thể của Tiểu Bạch Long, cắt thành một vết thương. Máu nhanh chóng chảy ra, rồi một cơn gió mang theo long huyết giội lên ấn ký hình rồng. Tích tắc sau, một tiếng rồng ngâm vang lên, toàn bộ giếng Tù Long đều khẽ chấn động.
Mà Tiểu Bạch Long cũng đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng vọt lên. Cùng lúc đó, ấn ký như hóa thành ảo ảnh một con rồng, dung hợp cùng Tiểu Bạch Long. Nước trong giếng như sôi trào, trong tai Trần Cảnh lại chỉ nghe được từng tiếng rồng ngâm.
Hồi lâu sau, âm thanh ấy nhỏ dần. Tiểu Bạch Long uốn lượn trong hư không, đáp xuống trên thân Trần Cảnh, đột nhiên cắn một cái vào lỗ tai của tượng thần, sau đó thân thể cuộn lại, hóa thành một chiếc khuyên tai lớn màu bạc.
Đồng thời trong lúc đó, trong đầu Trần Cảnh xuất hiện một quyển kinh văn. Kinh văn tên là "Thái Thượng Động Uyên Thần Chú kinh". Trong thần chú kinh này có ghi cách phân chia phẩm cấp của Long vương thiên hạ, trong đó có một đoạn tế bia thần Ti Vũ gọi là "Thái Thượng Động Uyên Thần Chú".