Trần Cảnh nghe thấy nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, trong lòng lại cảm khái: "Ta biết nàng đã rất nhiều năm, nhưng không thể ngờ được rằng nàng lại uy phong đến thế."
Bặc Phu Tử nhìn thấy Trần Cảnh trầm tư, hỏi:
- Lẽ nào Tần thành quen biết lão tổ?
Trần Cảnh cười, lắc đầu, nói:
- Lão tổ có thể dựa vào thực lực của chính mình tụ tập mười bảy vây cánh quỷ vương. Đây là thủ đoạn của quỷ đế. Một Thành Hoàng nho nhỏ như ta sao có thể quen biết.
Bặc Phu Tử nghi ngờ nhìn Trần Cảnh. Hắn lại xem như phát hiện ra.
Lão trở về chỗ của mình trong quân doanh. Đến tận bây giờ, lão mới cùng Trần Cảnh tách nhau ra. Khi vào trong quân doanh, lão thở dài khiến phu nhân ở bên cạnh phải hỏi:
- Sao tướng công lại thở dài?
- Ta đang suy nghĩ rốt cuộc thì hắn là ai?
Bặc Phu Tử đáp.
Ngay lập tức phu nhân kia liền biết được Bặc Phu Tử đang nói đến ai. Bà nhìn thấy lão đang cau mày suy nghĩ, đành hỏi tiếp:
- Lúc ấy tướng công ra hết sức nhiệt tình mời hắn lên xe, lẽ nào không nghĩ đến chuyện này?
- Lúc đó, ta thấy trên người hắn có thần quang thanh khiết, nghĩ rằng hắn nhất định không phải một vị thần bình thường. Hắn lại cũng đến từ dương thế, cho nên ta mới ra sức mời hắn lên xe. Tại âm thế, nếu chúng ta gặp nguy hiểm còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta không yên lòng để bà và Ấu Vi ở lại Hoài Hải mà dẫn cả hai xuống âm thế chính là vì không muốn hai mẹ con gặp bất cứ nguy hiểm gì. Thế nhưng hiện tại, ta cảm thấy thân phận của hắn vượt qua suy đoán của mình. Chính vì thế chúng ta có thể gặp phiền phức vì hắn, nên sẽ có nguy hiểm. Bà cũng biết rõ từ lúc bắt đầu chuyến đi này, tâm nguyện lớn nhất của ta chỉ là bảo vệ hai mẹ con bình an trở về Hoài Hải.
Ánh mắt của lão rất tình cảm nhìn phu nhân mình, nói.
- Vậy, hay là chúng ta nói với Lâm Giang vương là chúng ta không quen biết hắn.
Vị phu nhân kia nói.
Lâm Giang vương trong lời bà ta là thống lĩnh của lần giải vây này. Đột nhiên thiếu nữ gầy yếu nói:
- Cha, nếu người thật sự làm vậy thì sẽ tự khiến mình gặp nguy hiểm.
Cô ta chỉ nói một câu như thế rồi lại im lặng. Bặc Phu Tử suy nghĩ một chút, nói:
- Cứ thế đã đi. Hi vọng chúng ta có thể bình an. Không biết bao giờ thiên địa mới có thể yên bình trở lại, sẽ không còn loạn lạc nữa. Ta chỉ là một vị Thành Hoàng, lại mỗi ngày đều phải lo lắng mình sẽ bị chết trong vô vọng. Haiz. Khi nào càn khôn sáng tỏ. Khi nào trật tự mới sẽ xuất hiện đây.
Lão cũng không đi báo với Lâm Giang vương về lai lịch không rõ của Trần Cảnh. Khi gặp hắn, thái độ của lão vẫn như trước. Trần Cảnh có gì cần hỏi, lão luôn tận tâm trả lời, không qua loa.
Một hôm, Trần Cảnh hỏi:
- Mươi bảy cánh quân quỷ vương có lai lịch như thế nào?
Bặc Phu Tử trả lời.
- Mười bảy cánh quân quỷ vương đều xuất thân từ mười điện ở cõi âm. Mỗi người đều rất hung hãn, chiếm giữ một phương rồi tự phong mình là vương. Còn xuất thân thực sự của từng người thì lão cũng không rõ lắm. Lão chỉ nghe đồn rằng thực lực của mỗi người đều không yếu hơn so với Lâm Giang vương.
Trần Cảnh chưa gặp Lâm Giang vương bao giờ, nhưng hắn đã gặp tướng quân ở đây. Trên người bọn họ đều có một luồng sát khí kinh khủng ngưng tụ, được gọi là quỷ tướng. Tại nước Trung Nguyên, thành Quân An, Trần Cảnh cũng bắt được một con quỷ vương, nhưng nếu so sánh với quỷ tướng ở đây thì nó yếu đuối hơn không ít.
Bặc Phu Tử nói rằng Lâm Giang vương cũng ở trong quân doanh, nhưng Trần Cảnh không thể biết được gã ở đâu giữa vô số âm binh xung quanh. Chỉ điều này cũng có thể chứng minh là thần thông của Lâm Giang vương cũng không phải dạng vừa.
Chính vì thế nên Trần Cảnh không khỏi lo lắng. Khi hắn nghe Bặc Phu Tử nói bên cạnh lão tổ có hai con khỉ mặt chó, hắn càng cảm thấy lo. Bởi vì hắn nghĩ đến Hư Linh. Trong tay nàng có một tấm gương có thể chiếu rõ hồn phách, và cũng có một đôi khỉ mặt chó.
- Tại sao nàng lại đi tới nơi này? Và vì sao lại vây thành Diêm La?
Trần Cảnh thầm nghĩ. Ở cõi âm, quỷ vương đều là kẻ hung tàn, độc ác. Mỗi người đều có thần thông khác nhau, quỷ dị khó biết được. Nàng muốn áp chế những quỷ vương kia là rất khó. Hắn lo lắng Hư Linh làm không được việc này, sẽ bị bọn chúng cắn ngược.
Thời gian ở cõi âm không giống như trên dương thế. Trên kia một ngày thì dưới này là một năm. Thời gian trôi rất nhanh khiến không ai có thể nắm giữ. Ngay khi Trần Cảnh muốn rời khỏi nơi này, bỏ qua hết phiền phức ở đây không muốn quan tâm nữa. Đột nhiên, Bặc Phu Tử đến đây. Lão đi có chút vội vã, không biết là đang vui sướng hay lo lắng. Đến trước mặt Trần Cảnh, lão đã vội vàng nói ra:
- Doanh trại quân địch xuất hiện binh biến. Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng để có thể xuất kích bất kì lúc nào.
Trong lòng Trần Cảnh chợt lo lắng, nhanh chóng hỏi lại:
- Binh biến đã dừng lại chưa?
- Vẫn chưa chấm dứt.
Bặc Phu Tử trả lời.
Nếu như binh biến dừng lại, thì chứng tỏ cục diện đã ổn định rồi. Như vậy chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là kẻ phản loạn bị trấn áp, hai là đã thành công.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt Bặc Phu Tử, nói:
- Cám ơn sự chiếu cố của ngài trong mấy ngày vừa qua. Ta rất cảm kích. Hiện tại ta phải đi đến chỗ bạn của mình. Ta không thể đi cùng ngài quay về nhân gian với nhau được nữa.
Bặc Phu Tử xua tay, nói:
- Chúng ta có duyên, tự nhiên sẽ có lúc gặp lại. Thần tịch nổi tiếng, làm sao phải lo năm tháng vô tình (ý là hai người đều là thần linh, có thể sống rất lâu nên sẽ không sợ không thể gặp lại vì kẻ còn người mất).
- Trong quân doanh có tám vạn bảy ngàn âm binh, mỗi trại đều có trận pháp. Tần thành làm sao đi ra được?
- Ta tự có biện pháp.
Vừa nói xong, hắn liền nắm một ít đất đen rồi ném lên không trung. Miệng khẽ thổi, nắm đất bay theo gió rồi hóa thành một làn khói màu đen. Ở trong đó, thấp thoáng có ba cỗ xe ngựa. Trần Cảnh vẫy tay, tất cả hồn phách Lan Khanh Lăng, Chu Nộ Phu,… nối đuôi nhau lên xe ngựa.
Tuy rằng chiếc xe ngựa này nhìn qua rất giống lúc trước, lại khiến người nhìn có ảo giác là nó mỏng như một tấm lụa, không chân thật. Trần Cảnh bước đến bên cạnh chiếc xe ngựa dẫn đầu, hắn ngồi lên xe rồi quay lại, hướng về phía Bặc Phu Tử ôm quyền, nói:
- Đa tạ.
- Khà khà, lão hủ cũng chưa làm được gì cả, đâu cần phải cảm tạ chứ.
- Dù có hỏi chuyện gì, nhất định ăn ngay nói thật. Việc này không phải tu giả bình thường nào cũng có thể làm được. Ta cám ơn chính là vì ngài chưa từng giấu diếm chuyện gì.
Trần Cảnh nói. Giọng nói hắn ở bên trong cỗ xe trở nên phiêu hốt bất định (ảo diệu, không chân thực), giống như là từ phía xa truyền lại.
Xe ngựa đã đi xa, hòa lẫn vào trong bóng tối vô biên của trời đất.
Trong bóng tối, lão chỉ nghe thấy một câu nói vọng đến:
- Ta là Trần Cảnh, miếu ở trong mưa gió.
- Trần Cảnh!
Bặc Phu Tử thầm mặc niệm cái tên này. Lão nhanh chóng đã quay lại lều của mình, nói với phu nhân mình:
- Tư thái của thiên thần, quả nhiên khác với người thường.
Vị phu nhân kia không hiểu, lão giải thích:
- Cho đến tận bây giờ, ta vẫn cảm thấy trên người hắn toát ra một loại khí tức đặc biệt. Hóa ra đó chính là khí tức của thiên thần, chỉ thần linh đã thu nạp tín ngưỡng chúng sinh mới có được.
- Hắn là thiên thần?
Phu nhân kia nghĩ ngay ra người mà Bặc phu tử đang nói đến.
- Đúng vậy. Hắn là thiên thần, thần Ti Vũ.
Bặc Phu Tử nói. Lão không ý thức được trong lời nói của mình có chút hưng phấn.
***
Hư Linh ngồi trong lều lớn, ở giữa trung tâm, gương mặt trông rất lạnh lẽo. Trần Cảnh chưa từng gặp qua khí tức lạnh lẽo đến như thế. Ở trước mặt hắn, nàng giống như một đóa hoa nở ra trong buổi đêm yên tĩnh, rung động trong gió lạnh. Nhưng mà, hắn không thể nhìn thấy cái vẻ này, vì nàng đang ở giữa bảy vạn đại quân.
Hư Linh ngồi ngay ngắn tại chỗ, không động đậy. Tuy rằng nàng vẫn mặc một bộ váy màu đen, nhưng ánh mắt của nàng trở nên sắc bén giống như bầu không khí trong lều lúc này. Ở phía trước của nàng là hai con khỉ mặt chó. Gương mặt của chúng lộ rõ sự hung tàn, răng nanh lòi ra ngoài, chân trước hạ thấp xuống giống như hổ rình mồi. Chúng nó đang sẵn sàng để lao lên bất cứ khi nào.
Bây giờ chúng nó đã rất khác so với lúc mới đi theo Hư Linh. Khi đó tuy rằng thú tính của chúng rất mạnh nhưng vẫn kém xa so với hiện nay.
- Lão tổ, nghe nói ngài có một cái gương rất đặc biệt. Nó có thể chiếu rõ bản chất của mọi thứ. Dù cho địch nhân có mạnh đến đâu thì cũng không thể né tránh được. Ngài có thể mang ra để mọi người cùng nhìn được không?
Ở trong lều, có hai hàng người ngồi hai bên. Khí tức của mỗi người đều rất ngưng thực, thân hình và chiều cao không giống nhau, khuôn mặt cũng khác biệt. Kẻ mặc áo giáp, người thì mặc y bào, hoặc thản nhiên, hoặc nghiêm túc. Một số thì nhìn thẳng vào Hư Linh, một số khác lại híp mắt vào không nhìn ai cả. Có người thì đang mỉm cười.
Lời chất vấn này là của một quỷ vương chỉ có một con mắt. Gã mặc áo giáp màu đen, lại không đội mũ giáp, ánh mắt trông rất xảo trá, hung tàn. Nếu nhìn kĩ, tên quỷ vương này có hai đồng tử nằm chèn lên nhau. Gã là Độc Nhãn quỷ vương. Mọi người đồn đại là con mắt của gã có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Hầu hết tất cả các quỷ vương đều nhìn về phía Hư Linh. Lại có một tên nữa nói:
- Nghe nói lão tổ mang theo vô thượng diệu pháp. Chúng ta tới vây thành Diêm La chỉ là muốn biết trong đó có thần thông, pháp thuật hay kho báu bí ẩn gì không. Nếu lão tổ có, thì cũng coi như là thù lao cho chúng ta sau một thời gian dài khổ cực.
Người nói là Hoài Nam vương. Gã vừa nói xong thì có mấy người phụ họa theo.
Hai con khỉ mặt chó là Đại Yêu và Tiểu Yêu gầm nhẹ.
Lúc này lại có một quỷ vương nữa nói:
- Có lẽ lão tổ nên thu nạp chúng ta vào trong hậu cung của ngài hoặc hầu hạ mỗi người chúng ra một trăm năm.
Người nói là Phong Lưu vương. Gã mặc một bộ quần áo màu trắng, một tay phẩy nhẹ chiếc quạt, mỉm cười.
Đột nhiên Đại Yêu và Tiểu Yêu lao lên, sát khí dâng lên, một chân rất lớn đá ra. Cú đá này nhìn rất bình thường, nhưng Đại Yêu không thể nào né tránh, bị đạp bay ngược lại. Tuy chúng tiếp đất bằng cả bốn chân, nhưng vẫn trượt đi một đoạn dài, tạo thành bốn đường rãnh. Tiểu Yêu thì bị Đại Yêu va trúng, bay ra ngoài rồi đâm vào lều vải ở xung quanh. Nó bật dậy, ra vẻ muốn lao ra lần nữa.
- Lão tổ, hai con khỉ mặt chó của ngài rất hung hãn à. Tôn nhi của bản vương vẫn luôn rất kích động. Nếu chúng nó đã không nghe lời, chi bằng hãy để hai con khỉ mặt chó này làm thức ăn cho tôn nhi của bổn vương đi.
Bà lão vừa nói xong, thì một con thú nhỏ màu xám từ lỗ tai của bà ta nhảy xuống. Ngay khi chân của nó chạm đất liền biến lớn lên ngang ngửa với Đại Yêu. Có chiều cao như một đứa trẻ mười tuổi.
Quái thú có hình dạng con khỉ này là Đề Hồn thú. Lão bà tóc bạc kia chính là Đề Hồn thú hóa hình.
Phía trước trán của nó không có lông. Trên đó có một bức đồ án âm trầm, quỷ dị, còn sau lưng lại bóng nhẵn màu đen. Nó vừa rơi xuống đất, liền muốn lao về phía Tiểu Yêu. Tiểu Yêu cũng không chịu yếu thế gầm lên, Đại Yêu nhảy từ phía sau ra, giơ nanh vuốt sắc bén đập xuống Đề Hồn thú. Tiểu Yêu thì linh hoạt chạy xung quanh Đề Hồn thú, chỉ cần có sơ hở là sẽ táp nó một cái.
Bà lão tóc bạc là Từ An vương, có điều lại chưa từng làm một việc tốt nào cả. Khi bà ta nhìn thấy Đề Hồn thú bị hai con khỉ mặt chó vây công rơi thế yếu, bà ta muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã phải đứng nguyên tại chỗ. Vì không biết từ lúc nào trong lòng bàn tay của Hư Linh đã nắm một tấm gương, chiếu về phía trước. Tất cả mọi người trong lều đều cảnh giác, không ai dám có hành động gì đặc biệt.