Trần Cảnh xuất hiện khiến cả hai bên đều cảm thấy căng thẳng. Tất cả lập tức ngừng tấn công, cảnh giác nhìn hắn.
Bọn họ đều là cường giả trong thiên hạ, trấn thủ một vùng, xưng vương xưng đế. Nhưng ngay khi Trần Cảnh xuất hiện, bọn họ vẫn cảnh giác như cũ. Trần Cảnh không muốn tranh đoạt cung Thanh Hoa với bọn họ. Hắn xoay người lại, hóa thành một luồng ánh kiếm bay vào một cánh cửa cung bên trong rồi biến mất. Ngay khi Trần Cảnh rời đi, trong cung Thanh Hoa, pháp thuật lại bắn ra tứ phía.
Trần Cảnh lại tiếp tục bay vào sâu bên trong của điện Linh Tiêu, hy vọng có thể tìm thấy Diệp Thanh Tuyết. Sau khi đi qua hai tòa cung điện lớn lúc nãy, đại khái hắn đã có thể suy đoán được cấu trúc của toàn bộ điện Linh Tiêu này rồi. Nơi này lấy điện Linh Tiêu làm trung tâm, bốn phía là bốn tòa đại điện, xen giữa là tầng tầng lớp lớp những tòa tiểu điện. Tất cả tạo thành tòa Linh Tiêu bảo điện ở Thiên đình.
- Khụ khụ...
Trần Cảnh ho khan. Lúc này, cơn ho khiến hắn cảm thấy cực kì đau đớn, như cả lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động.
Ánh kiếm trên người Trần Cảnh biến mất. Hắn đáp xuống mặt đất. Chỉ cần dùng mắt thường hắn cũng có thể thấy được nơi này tràn ngập tia kiếm. Đây đã là bên trong của Linh Tiêu bảo điện, nếu hắn đi sâu hơn tí nữa thì thực sự rất khó để quay trở ra ngoài.
Lúc đầu, những người đến sớm nhất đã hấp thu hết kiếm chú ở bên ngoài Linh Tiêu bảo điện. Chính vì thế nên kiếm chú ở đó mới chậm rãi biến mất. Nơi này đã là sâu bên trong của Linh Tiêu bảo điện, có rất ít người đến nên kiếm chú ở đây vẫn còn rất dày đặc.
Trần Cảnh đang đứng giữa nơi giao cắt của rất nhiều con đường, trên đỉnh đầu là mái hiên không quá cao, hai bên là lan can màu xanh đen có khắc rất nhiều các loại hoa văn khác nhau trên bề mặt. Ở cách đó không xa là một tòa đình nhỏ. Trong đình đặt một chiếc bàn và bốn chiếc ghế làm bằng ngọc trắng. Một cô gái đang ngồi trong đình, mặt nhìn về hướng Đông. Nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ vàng xen kẽ. Tóc nàng có cài một nhành trâm hoa rủ xuống đầu chân mày. Mái tóc đen dài được vén qua một bên, buông dài qua chiếc cổ trắng như tuyết, rủ xuống cạnh bàn ngọc.
Trần Cảnh đi tới trước mặt cô gái. Nàng đang dùng tay chống cằm, nhìn lên bầu trời. Nơi đây như một vườn hoa, lại có thể ngắm cảnh bầu trời. Trần Cảnh đến gần mới phát hiện nàng vẫn còn rất trẻ tuổi, sắc mặt hồng hào, làn da trắng mịn.
Có vẻ như nàng có cuộc sống rất thoải mái. Trần Cảnh nhìn vào đôi mắt nàng, thấy hai điểm sáng màu trắng. Hắn nhìn kỹ lại thì đó là hình ảnh phản chiếu của dòng thiên hà trong mắt nàng. Trần Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô gái, thấy được góc độ là đang nhìn lên bầu trời. Hắn có thể tưởng tượng được hơn một ngàn năm trước, cô gái này đang chống cằm ngồi nơi này nhìn lên bầu trời thì đột nhiên thấy được một dòng thiên hà phủ xuống. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì dòng thiên hà kia đã cuốn phăng đi tất cả mọi thứ. Uy lực sót lại đến ngàn năm sau còn khiến Trần Cảnh không dám đi tiếp.
Trần Cảnh cảm ứng được cô gái này đã chết rồi, cũng không suy đoán ra được thân phận của nàng. Hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều về việc này. Bây giờ hắn muốn làm nhất là tìm được sư tỷ Diệp Thanh Tuyết. Hắn bèn ngồi xuống phía đối diện với cô gái.
Vừa ngồi xuống, một con bướm sặc sỡ từ trong miệng của hắn bay ra. Con bướm có cánh màu xanh lam nhạt, lại như thể màu ánh nước ngưng tụ lại mà thành. Trong đó còn có một mảng cánh màu vàng có trộn lẫn với ba màu: màu đen, xanh lam, trắng, có đốm chấm, hoặc có đồ án hình con mắt. Con bướm nhẹ vỗ cánh bay một vòng quanh đình rồi lần lượt đậu xuống ở bốn góc phía trên chiếc cột đỡ của đình. Giữa hai cây cột mà con bướm đậu lên, một tấm màn kiếm theo đó xuất hiện, từ trên rủ xuống bên dưới. Tiếng kiếm ngân vang nhàn nhạt, như tiếng người đang thì thầm giữa đêm khuya yên lặng.
Bốn phía Đông Tây Nam Bắc xung quanh đều có màn kiếm buông xuống, trong đình cũng càng thêm mờ ảo nhìn không rõ. Chỉ thấy con bướm chập chờn bay lượn trong đình. Những nơi nó đi qua, một đạo phù đột nhiên xuất hiện, rồi tỏa ra hào quang bao phủ toàn bộ ngôi đình. Ở bên trong, có hai luồng ánh sáng một đỏ một đen bay ra khỏi hai lỗ mũi của Trần Cảnh. Ánh sáng màu đen bay lên phía trên, chui vào dưới mái đình. Ánh sáng màu đỏ chui xuống bên dưới chiếc bàn.
Tất cả chỉ trong tích tắc, ngay sau đó ánh sáng bao quanh đình dần thu lại, cả tòa đình cũng không thấy đâu nữa. Chỉ còn một con bướm to cỡ bàn tay đang bay tại không trung. Nó bay phiêu hốt, không xác định, rồi đột nhiên biến mất. Khi nó xuất hiện trở lại thì đã ở khúc rẽ ngoặt ở hành lang phía trước.
Nhờ có con bướm này mà Trần Cảnh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong Linh Tiêu bảo điện, kể cả những tia kiếm bé đến mức mà mắt thường không thể nhìn rõ. Con bướm bay phiêu phiêu, chợt cao chợt thấp. Nó bay qua vài tòa điện nhỏ, lại qua vài tòa điện lớn hơn một chút. Mỗi tòa đại điện nhìn qua đều có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt. Bên trong mỗi tòa đại điện đều có bố cục bày biện khác nhau, đều có ẩn chứa thiên đạo riêng. Thỉnh thoảng, hắn có thể nhìn thấy có một số người ở ngàn năm trước đã chết đi bên trong một số tòa điện. Bọn họ đều chưa kịp phản ứng gì thì đã chết.
Bay đi, bay đi mãi, con bướm bay trong đại điện tĩnh mịch này tìm kiếm Diệp Thanh Tuyết.
Hắn không biết rằng bây giờ ở bên ngoài Thiên đình đang có rất nhiều người tranh đấu. Hơn nữa đều là những kẻ có thần thông quảng đại trong thiên hạ. Tất cả họ đều muốn chiếm lấy đại cung điện này. Mục đích của bọn họ là trước tiên chiếm lấy những tòa điện nhỏ trước rồi lại chầm chậm như tằm ăn lên những tòa điện lớn hơn. Cuối cùng là bọn họ sẽ khống chế được cả Linh Tiêu bảo điện của Thiên đình. Không có ai giống như Trần Cảnh, ngay từ đầu đã tiến vào khu vực trung tâm để tìm kiếm. Dường như bọn họ biết rằng nơi đó có kiếm chú dày đặc, nguy hiểm trùng trùng.
Con bướm cứ một mực bay đi, tia kiếm cũng càng lúc càng dày đặc. Chẳng qua Trần Cảnh có thể thông qua ánh mắt của bướm Mê Thiên nhìn thấy sợi sợi tia kiếm kia đang giăng giăng hướng đi ra bên ngoài điện.
Bay nữa, bay nữa, phiêu hốt mờ ảo bay trong hư không, có nhanh có chậm chạp, hoặc chuyển hướng không tiến lên, hoặc chớp lóe vô định.
Cuối cùng, con bướm bay tới trước một tòa đại điện rộng rãi mà khổng lồ. Nơi này còn cao lớn, rộng rãi hơn tòa điện cung Thanh Hoa và đại điện đã bị Trường Sinh đạo quân chiếm giữ rồi đổi tên thành phủ Thần Tiêu ngọc Thanh rất nhiều.
"Đây chính là Linh Tiêu bảo điện."
Dẫn đến cung điện này là ba mươi ba tầng cầu thang, trên cửa điện có một tấm biển cực lớn, viết bốn chữ to "Linh Tiêu bảo điện."
Phía trước đại điện này là một quảng trường. Bên trái quảng trường là một ngọn tháp rất giống với ngọn tháp hắn từng thấy trong tay Vô Vưu núi Côn Lôn. Chẳng qua hiển nhiên ngọn tháp này không phải là ngọn tháp trong tay y. Bên phải là một nơi đã bị tàn phá, có lẽ trước kia từng có thứ gì đó nhưng nay đã không còn lại vết tích. Trần Cảnh thầm nghĩ có lẽ nơi đó cũng từng có một ngọn tháp, chính là Linh Lung Trấn Yêu tháp.
Con bướm lướt một vòng trên quảng trường. Nó nhìn ra bốn phía xung quanh. Nơi đây là chỗ cao nhất. Ở hai phía Đông và Nam đều có một tòa điện to lớn không kém so với chỗ này. Đó chính là cung Thanh Hoa và phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Hai hướng còn lại thì hắn không thấy được vì đã bị Linh Tiêu bảo điện chặn mất tầm nhìn. Ở nơi này, hắn có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang bay rất nhanh, quanh người bao phủ ánh sáng đang tập trung đến hai tòa điện lớn. Ở mấy tòa điện nhỏ khác thì có ít người hơn. Thỉnh thoảng cũng có một ít người bay đến Linh Tiêu bảo điện này, thế nhưng bọn họ cũng nhanh chóng quay ngược trở lại. Vì bọn họ có thể cảm nhận được nơi đây nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù như thế vẫn có một ít người bay đến đây nhưng không dám đáp xuống bên dưới mà chỉ đứng ở trên cao nhìn xuống.
Trần Cảnh chỉ mượn ánh mắt của con bướm để nhìn, rồi bay nhanh đến chiếc cổng to lớn của Linh Tiêu bảo điện. Con bướm nhẹ nhàng đậu xuống trên cánh cổng, hai cánh khẽ vỗ. Một luồng ánh sáng mịt mờ tỏa ra, con bướm cũng biến mất không còn tăm tích.
Vừa vào trong Linh Tiêu bảo điện, Trần Cảnh đã nhìn thấy bốn cây cột cực kì cao ở trung tâm, giống như trụ trời chống tại bốn điểm cực của bầu trời. Ở chóp đỉnh điện, tia kiếm tập trung dày đặc tựa như những đóa mây trắng. Từng mảng tia kiếm giống như tấm lụa mỏng đang vắt giữa không trung. Ở dưới sàn điện, thi thể cùng với pháp bảo chồng chất. Bọn họ đều có chung một biểu cảm là đang rất hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng phản kháng.
Ở nơi cao nhất trong này là chỗ ngồi của Thiên đế. Một người con gái mặc bộ quần áo màu trắng đang đứng ở đó, trên áo nhuốm đầy vết máu. Tay nàng cầm một thanh kiếm mà Trần Cảnh chưa từng thấy bao giờ. Mũi kiếm chỉ vào người đang đối mặt với nàng. Tuy rằng như thế, Trần Cảnh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được sư tỷ mình đang rơi vào tuyệt cảnh. Ngay khi Trần Cảnh đi vào, cả Diệp Thanh Tuyết và người kia đều nhìn về phía hắn.
Diệp thanh tuyết nở nụ cười.
Người kia lại nói:
- Một con bướm, chỉ một cái hóa thân mà thôi. Hôm nay chúng ta đều phải chết.
Diệp Thanh Tuyết nói ra:
- Ta đã cược thắng. Quả nhiên sư đệ của ta đã tới trước.
Ngay lúc này, từ phía cửa lớn có một luồng ánh kiếm xuất hiện. Tiếng kiếm ngân vang, khiến người nghe cảm thấy lạnh băng. Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất. Một cô gái mặc đạo bào màu xanh xuất hiện ở nơi này.
Người kia cười to:
- Đệ tử của ta cũng đã tới. Trần nhi, giết hắn.
Người mà lão nói muốn giết chính là Trần Cảnh. Ngay lập tức, tiếng kiếm ngân vang lên. Một luồng ánh kiếm đã lao về phía con con bướm đang bay trong không trung.
Luồng ánh kiếm chói mắt này như quỹ tích của Thiên đạo, muốn xé rách cả hư không nơi này.
Đây chính là Tuyệt Tiên kiếm, là thanh kiếm mà Ly Trần cầm giữ.
Trong nháy mắt, Trần Cảnh lại cảm thấy được loại kiếm ý đã từng gặp phải lúc còn ở trong thành Diêm La. Mấy năm không gặp, Ly Trần vậy mà đã nhập kiếm đạo rồi.