Đêm dài không lưu được tiếng người đã mất, trời xanh khó tiếp được ánh trăng thanh.
Bảy mươi năm tá túc nơi miếu tàn, khẽ gọi một tiếng mưa gió hiện.
Mưa này, gió này, tới đây thật cổ quái.
Trong núi Vạn Hóa có một cái động tên là động Vạn Hóa, trong động có Vạn Hóa đại thánh.
Vạn Hóa đại thánh đang uống Hầu Nhi tửu do một tên Hầu vương dưới quyền cống nạp tới. Gã cảm ứng được địa giới Vạn Hóa có chút không bình thường, chẳng qua cũng không để tâm tới. Địa giới của gã đã nhiều năm qua chưa từng xuất hiện người đại thần thông nào. Từ lúc chưởng quản địa giới Vạn Hóa này, gã không tin chuyện thế gian có bậc đại thần thông lánh đời nữa, ít nhất gã cho rằng địa giới Vạn Hóa này không có khả năng có. Mà vài chuyện cỏn con thì các thần linh bên dưới sẽ tự xử lý tốt, không cần gã phải ra tay.
Gã đang ôm ấp hai bên là hai nàng công chúa mỹ nhân do nhân gian kính hiến tới, tay nâng chén rượu vừa mới được rót đầy, ngửa đầu hớp cạn, lòng đầy sảng khoái cười nói với các động chủ tới dự yến tiệc trong động hôm nay:
- Núi Vạn Hóa được đổi tên cách đây sáu mươi lăm năm trước, đến nay cũng coi như có chút danh tiếng trong thiên hạ. Trong đó không thể thiếu nỗ lực của chư vị đang ngồi đây. Chúng ta đều là một phần tử của Vạn Hóa này. Tới, tới, chúng ta cạn một chén này.
Gã nói dứt câu, tất cả mọi người đều nâng chén lên cao. Đột nhiên có một người lớn giọng nói
- Khoan, lời vừa rồi của đại thánh sai rồi.
Các động chủ trong động đang nâng chén lên đều ngừng cả lại, quay đầu lại nhìn kẻ vừa lên tiếng. Kẻ này tướng người ngũ đoản, có hai chòm râu dài, là động chủ động Hoàng Nguyên, tên là Hoàng Nguyên, vốn là một con chuột tinh. Nhìn thấy y phủ nhận lời vừa rồi của Vạn Hóa đại thánh, sắc mặt người nào người nấy đầy cổ quái.
- A?
Vạn Hóa đại thánh ồ lên một tiếng, nghe không ra vui hay giận.
Hoàng Nguyên vuốt vuốt chòm râu nói:
- Đại thánh nói sai hai điều rồi. Đầu tiên, núi Vạn Hóa chúng ta không phải có chút danh tiếng trong thiên hạ, mà là rất có danh tiếng. Thiên hạ này có ai không biết đến núi Vạn Hóa chứ…
Y vừa nói, vừa nhìn đám yêu xung quanh, tinh thần phấn chấn tiếp tục nói:
- Ai chẳng biết đến uy danh của Vạn Hóa đại thánh. Năm đó đại thánh chiến một trận với Lịch Thành lão ma, danh chấn thiên hạ. Dù cho những thần tướng danh chấn thiên hạ vào bảy mươi năm trước cũng không dám khinh thường đại thánh. Mà núi Vạn Hóa có uy danh như vậy đều là nhờ công của một mình đại thánh, bọn ta đều đang nương nhờ phúc trạch của đại thánh mà sống.
Vạn Hóa đại thánh cười to. Gã rất cao hứng. Hoàng Nguyên nói mấy lời này khiến gã đặc biệt sảng khoái. Những lời lúc nãy gã nói chẳng qua là vài lời khiêm tốn mà thôi. Những người khác lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hóa ra Hoàng Nguyên kia chỉ đổi cách thức tâng bốc Vạn Hóa đại thánh. Cả bọn bèn lập tức nhao nhao tâng bốc. Trong phút chốc, toàn bộ động Vạn Hóa đầy tràn những lời nịnh hót.
Lúc Vạn Hóa đại thánh đưa chén rượu bằng đồng đỏ lên định uống cạn, đột nhiên gã ngừng lại, nghiêng tai, ngưng thần.
Đám yêu lập tức ngưng bặt lại, không thốt một lời, cũng không dám hít thở, thậm chí chén rượu đang giơ lên cũng giữ yên ở đó.
Bên tai Vạn Hóa đại thánh vang lên tiếng gió thổi như từ trên chín tầng trời thổi xuống. Điều này khiến gã ít nhiều cảm nhận được nguy hiểm, lại không rõ nguy hiểm từ đâu tiến đến, nhè nhẹ thấm vào tận xương, như kiếm khí, lại như hàn khí.
- Các ngươi có nghe thấy không?
Vạn Hóa đại thánh hỏi.
- Nghe cái gì?
Có yêu hỏi.
- Tiếng gió.
Vạn Hóa đại thánh híp mắt nói. Trong động phủ phi thường an tĩnh, nghe gã nói hai từ tiếng gió này thì lũ yêu đã bắt đầu nghe thấy được rồi. Tiếng gió kia như hóa thành từng sợi tơ lạnh lẽo thổi vào tận trong xương cốt.
- Kẻ nào dám nổi gió ở Vạn Hóa này?
Có yêu hỏi. Không ai trả lời nó. Bởi vì sau câu nói đó, bọn họ không còn nghe thấy tiếng gió thổi nữa, mà là một cơn cuồng phong.
“Vù..ù ù ù…”
Cuồng phong gào thét đến hai vị công chúa nhân gian còn nghe thấy được. Tuy rằng từ lời nói của Vạn Hóa đại thánh mà các nàng biết ngọn gió này không bình thường, thế nhưng vẫn không nghĩ rằng sẽ khiến Vạn Hóa đại thánh sợ hãi. Các nàng thật sự không nghĩ ra, ngoài sáu vị đại đế trên thế gian này thì còn kẻ nào khiến Vạn Hóa đại thánh phải sợ hãi nữa.
“Nhất định đại thánh sẽ dạy bảo cho kẻ vừa nổi gió không biết trời cao đất rộng kia biết ai mới là người lớn nhất ở địa giới Vạn Hóa này.”
Các nàng nghĩ như vậy, đám yêu khác trong động phủ cũng nghĩ như vậy. Lúc này không có kẻ nào dám ra tay, bởi thông thường những trường hợp thế này thì đích thân Vạn Hóa đại thánh sẽ ra tay. Đây là một cơ hội dương oai hiếm có, bọn chúng sẽ không làm lỡ mất.
“ Vù… ù..ù ù ù.”
Tiếng gió như khóc như than, như hổ gầm, lại như sói tru.
Như thể có vô số dã thú đang diễu võ dương oai bên ngoài động phủ.
Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn mà đã nhiều năm nay chưa từng xuất hiện. Năm đó đại thánh vâng mệnh tới đây cũng gặp phải rất nhiều khiêu khích, thế nhưng người khiêu khích thì đã biến mất vĩnh viễn cả rồi. Mà người từ bên ngoài đến năm xưa đã trở thành Vạn Hóa đại thánh, ngọn núi này cũng đã được gọi là núi Vạn Hóa.
Bọn hắn nhìn Vạn Hóa đại thánh. Chỉ thấy bàn tay gã nắm chặt chén rượu, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài động phủ như thể cũng có gì đó đang nhìn thẳng vào gã. Bọn hắn nhìn thấy trong mắt Vạn Hóa đại thánh có cả phẫn nộ và sát ý.
Đây là dấu hiệu Vạn Hóa đại thánh muốn ra tay rồi. Bọn hắn có thể tưởng tượng được, lúc Vạn Hóa đại thánh ra tay nhất định sẽ là một kích nhanh như chớp. Thần thông cắn nuốt vạn vật của gã vừa ra, dù là núi hoang cũng bị nuốt sạch sẽ.
“Phù…ù ù ù….”
Đột nhiên cửa động phủ mở toang ra, một luồng gió lốc thổi vào.
Động Vạn Hóa này không phải là nơi bình thường, dù là kẻ tu hành cũng không dám đi ngang qua khoảng không phía trên núi. Nếu có người muốn đi ngang qua, dù là ai cũng phải thu độn quang lại, trầm khỏi mây trắng mà đi bộ vào núi. Vào núi rồi tất có người phát ra độn phù thông hành để đi qua.
Động phủ này còn được Vạn Hóa đại thành bày ra cấm pháp dung nhập vào trong linh mạch của núi Vạn Hóa. Ngoại trừ Vạn Hóa, chỉ những ai biết khẩu quyết niệm chú mới có thể mở động phủ này ra được. Hiện tại, động phủ lại bị một cơn gió thổi bung ra.
Gió lốc gào thét tuôn thẳng vào bên trong, trong gió có mưa. Nước mưa như dùi thép đâm vào mặt đám yêu. Yến tiệc trên bàn đá cũng bị cuốn ngược đi lên, xô cả về phía Vạn Hóa đại thánh ở sâu bên trong cùng.
Lúc này, lũ yêu mới biết cơn gió này không tầm thường. Gió bình thường không thể thổi bung cửa động phủ Vạn Hóa, cũng không thể làm cho Vạn Hóa đại thánh không chút nhúc nhích.
Toàn bộ đồ ăn, trái cây, rượu ngon trên yến tiệc đều tuôn xối xuống người Vạn Hóa đại thánh. Thế nhưng gã vẫn cứ bất động như vậy.
Cơn gió thổi vào, ánh lửa trong động phủ tối sầm xuống. Lũ yêu lại có thể nhìn thấy được gương mặt gã đang run rẩy, hai mắt đỏ ngầu đầy kinh sợ.
Trên người lũ yêu vọt lên vầng sáng lấp lánh. Chúng nó dùng phép thuật hộ thân, hoặc dùng pháp bảo hộ thân.
Một lúc sau, mưa gió rời đi.
Ánh lửa lại bùng sáng, đúng là vẫn chưa bị thổi tắt. Lũ yêu lại phát hiện trên mặt đất không có lấy một hạt nước mưa, thế nhưng trên mặt chúng, trên thân chúng đều ướt đẫm. Phép thuật hộ thân hay pháp bảo của bọn chúng không có nửa điểm tác dụng.
Mọi thứ như ảo giác, lại chân thật đáng sợ.
“Là ai?”
Lũ yêu đều thầm hỏi vậy. Bọn nó không tưởng tượng được thế gian này có người nào thần thông thế này. Bọn chúng đều biết hết các cường giả trên thế gian, biết rõ thần thông của bọn họ hiển hóa ra sẽ có dạng gì.
- Đại thánh.
Có yêu khẽ kêu Vạn Hóa đại thánh một tiếng.
Vạn Hóa đại thánh như thoáng giật mình tỉnh mộng, gã liếc nhìn lũ yêu rồi nói:
- Ta sẽ nhập cung Tử Vi gặp mặt Đại đế.
Gã lớn tiếng nói, như cố gắng che giấu điều gì đó. Chỉ có hai vị công chúa nhân gian ở hai bên cạnh mới có thể nhìn thấy bàn tay giấu dưới bàn của Vạn Hóa đại thánh đang điên cuồng run rẩy.
- Đại thánh, trận mưa gió kia, có lai lịch thế nào?
Có yêu hỏi.
Vạn Hóa đại thánh lạnh lùng nhìn nó một cái, nói:
- Trận mưa gió này đến từ Vạn Hóa, cho nên ta muốn gấp rút bẩm báo Đại đế.
Dứt lời gã đứng dậy, đi thẳng vào sâu bên trong động phủ. Hai vị công chúa nhân gian vội vàng đuổi theo sau. Các nàng là định thay y phục cho Vạn Hóa đại thánh.
Chúng lũ yêu chỉ biết nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Trong động Vạn Hóa không còn mưa gió nữa. Mưa gió cũng biến mất không chút dấu vết trong địa giới Vạn Hóa. Rất rất nhiều người còn chưa phát hiện ra trận mưa gió này thì nó đã biến mất rồi.
Trong ngôi miếu đổ nát ở thôn nhỏ dưới chân núi. Nơi này đa số hộ dân hành nghề săn bắn. Trần Cảnh đến một ngôi nhà gần tòa miếu nhất. Hắn cưỡi mưa gió mà đến.
Cửa mở ra.
Bước ra ngoài là một lão nhân có thân thể cường tráng. Nhìn thấy Trần Cảnh trong bóng tối, ông ta lập tức kinh hãi vội lui vào nhà, cầm theo ngọn đuốc và trường đao đi ra. Theo sau ông ta là hai đứa bé một trai một gái từng chơi đùa dưới gốc đào trước ngôi miếu đổ nát.
Ánh lửa soi sáng bóng dáng của Trần Cảnh, lão nhân kia lập tức kinh hô một tiếng rồi quỳ ngay xuống mặt đất. Thế nhưng ông ta lại cảm nhận có một lực lượng nhẹ nhàng nâng ông ta dậy, bên tai vang lên một giọng nói có hơi cứng ngắc.
- Ngươi biết ta?
- Tiểu lão nhi không biết.
- Vậy sao ngươi gặp ta đã vội quỳ xuống?
- Tiểu lão nhi dâng hương ba mươi ba năm.
Ông ta trả lời một câu không đầu không đuôi, Trần Cảnh lại biết ông ta nói ba mươi ba năm dâng hương, ý trả lời mình nhận ra tượng thần trong miếu thờ kia.
- Vì sao ngươi lại dâng hương ở miếu đó?
- Là do phụ thân tiểu lão nhi dặn dò.
Lão nhân cúi đầu nói.
- Phụ thân ngươi còn dặn dò gì không?
Trần Cảnh hỏi.
Lão nhân vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trần Cảnh. Có điều cậu bé và cô bé sau lưng ông ta lại nhìn Trần Cảnh không chớp mắt.
Lão nhân đáp:
- Phụ thân dặn lại, nếu có một ngày tượng thần biến mất, vậy không cần phải dâng hương nữa. Còn nếu có ngày tượng thần sống lại, sẽ đi tới trước cửa nhà, lúc đó có một câu muốn nhắn lại cho ngài nghe.
- Là câu gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Không nên trở về nữa.
Lão nhân đáp.
Trần Cảnh thấp giọng nhẩm lại câu trên, rồi hỏi:
- Chỉ câu này? Không còn gì nữa sao?
- Không có, chỉ một câu này.
Lão nhân đáp.
- Ngươi là người ở đâu?
Trần Cảnh hỏi.
- Tiểu lão nhi được sinh ra ở đây, gia phụ đến từ đâu thì tiểu lão nhi không biết.
Lão nhân nói.
- Phụ thân ngươi không nói với ngươi sao?
- Không có.
Trần Cảnh thầm nghi hoặc, thế nhưng cũng biết không thể hỏi thêm được gì.
Hắn đang định rời đi, đột nhiên cậu bé phía sau chỉ vào Trần Cảnh nói:
- A, ta cũng biết người, người là pho tượng trong miếu kia.
Lão nhân kinh hãi vội bịt miệng cậu bé lại. Hiển nhiên ông ta vô cùng sợ hãi, bởi ông ta không biết gì về Trần Cảnh cả. Ông ta chỉ hoàn thành di mệnh của phụ thân mình mà thôi. Vốn ông ta còn tưởng rằng mãi đến lúc chết đi cũng sẽ không có biến hóa gì, hay nhiều nhất thì có lẽ tượng thần sẽ không còn nữa. Không nghĩ tới tượng thần sống lại thật. Trong lòng ông ta sợ hãi muôn phần, cho nên không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái. Mà lúc này cháu trai mình lại đột nhiên lên tiếng, cho nên ông ta lập tức bịt kín miệng cháu mình lại.
Đồng thời ông ta nói:
- Tiểu hài tử trong nhà, còn chưa hiểu chuyện.
Trong lòng ông ta, chuyện có khác thường, tất có yêu tà quấy phá.
- Phụ mẫu của đứa trẻ đâu?
Trần Cảnh hỏi.
Lão nhân vội trả lời
- Năm ngoái vào núi đi săn rồi không thấy trở về.
- Cha ta, mẹ ta đều bị yêu quái trên núi ăn mất óc mà chết.
Cậu bé đột ngột kéo tay ông mình ra, lớn tiếng nói.
Trần Cảnh hỏi:
- Là yêu gì?
- Một con Mộc mị chuyên ăn tủy não người.
Cậu bé đáp.
Lão nhân không kịp trở tay, chỉ đầy sợ hãi. Ông ta lo sợ tượng thần yêu dị này có liên quan tới yêu quái trong núi, cháu trai mình nói mấy lời này sẽ rước phải đại họa.
Trần Cảnh nói:
- Các ngươi ở đây chờ ta.
Lời hắn vừa mới ra, người đã biến mất, chỉ có cơn gió gào thét như sóng thổi phía xa xa.
Nhìn thấy Trần Cảnh biến mất rồi, lão nhân rất muốn mắng cháu trai mình vài câu, lại không dám lên tiếng. Ông ta lo rằng tượng thần yêu dị không đi xa sẽ nghe được. Mặt mày cậu bé bên cạnh đầy hưng phấn, còn cô bé đột nhiên lại lên tiếng:
- Thanh Ngưu ca ca, ca thật dũng cảm.
- Đương nhiên rồi.
Cậu bé đắc ý đáp.
Nó vừa mới nói xong, một cơn gió đã ập vào mặt. Tượng đá vừa mới biến mất đã xuất hiện trong cơn gió. Trên đỉnh đầu tượng còn có thêm một gốc cây già không quá to lớn đang hạ xuống. Trên cây có không ít cành khô như thể sắp chết, không có sức sống. Vừa mới rơi xuống, rễ cây đã nhanh chóng luồn vào trong đất.
Trần Cảnh thổi ra một hơi, một luồng sáng trắng gọn ghẽ quấn quanh gốc cây già một vòng. Toàn bộ nhánh rễ của gốc cây này bị chặt đứt hết, cây già phát ra từng tràng kêu la thảm thiết. Những chỗ bị chặt đứt của cây lại đang chảy đầy máu tươi.
Lão nhân hoảng hốt, cậu bé lại gan dạ dị thường. Nó hét lớn: