Người trong phủ của Ngô Đại Dụng cũng không nhiều. Ông ta có một nguyên phối phu nhân (vợ chính thức), hai tiểu thiếp. Nguyên phối của ông ta giống trượng phu của mình, tuổi trung niên, dáng người mập mạp, cho dù lúc còn trẻ có xinh đẹp thì giờ cũng không nhìn ra nữa.
Ngay khi Trần Cảnh vừa vào đến cửa, đã thấy được "khí" của tòa phủ đệ này. Cũng không phải là cảnh tượng "khí" tán loạn lung tung mà là các loại hòa vào nhau, rất bình ổn. Điều này chứng tỏ nơi đây không có chuyện gì xấu xa, từng người đều rất an phận.
Ngô Đại Dụng ở phía trước dẫn đường. Phu nhân của ông ta chỉ lộ mặt một chút, liền lại lui về, nhìn qua có chút khôn khéo hòa ái.
Ngô Đại Dụng vừa đi vừa giới thiệu các căn phòng là ai đang ở, rất tận tâm, chỉ là không nói trong phủ đang phát sinh chuyện gì. Cuối cùng trở lại cạnh phòng ngủ chính, ông ta mới nhân tiện nói:
- Đạo trưởng đêm nay nghỉ tạm ở chỗ này đi, ta đã an bài người hầu hạ đạo trưởng rồi.
Dứt lời, ông ta tự mình rót cho Trần Cảnh một chén trà rồi mới lùi ra. Qua một hồi, liền có một cô gái chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bưng một mâm trái cây tiến vào. Hoa quả trong mâm đều đã được gọt vỏ sẵn, không quá nhiều, cũng không phải vật quý báu gì, nhưng lại nhiều loại, cũng rất tươi.
Cô gái tiến vào, thi lễ với Trần Cảnh, nói:
- Ra mắt đạo trưởng.
Giọng cô ta ngọt ngào, nói xong đặt mâm trái cây xuống rồi lùi ra ngoài. Qua một lát, lại có một cô gái chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi đến, trên tay là một ít hoa quả khô, cũng hành lễ, bỏ mâm hoa quả xuống liền lùi xuống.
Từ khí tức trên thân hai người, Trần Cảnh biết họ là hai vị tiểu thiếp của Ngô Đại Dụng. Ngô Đại Dụng để hai tiểu thiếp tự mình hầu hạ, có thể nói là cực kỳ tận tâm.
Trần Cảnh cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng ở cạnh lư hương được Ngô Đại Dụng bày ở hướng Đông phòng, nhìn làn khói lững lờ chìm vào hư không.
Ngô Đại Dụng không nói muốn Trần Cảnh làm gì, nhưng Trần Cảnh đã biết được. Hắn nghe được từ trong lòng của Ngô Đại Dụng. Hắn cũng đã nói với Ngô Đại Dụng "Mong muốn trong lòng ngươi, ta đã biết", chỉ là Ngô Đại Dụng tựa hồ chưa quá tin tưởng.
Lại qua không lâu, Ngô Đại Dụng đến mời Trần Cảnh dùng cơm. Trần Cảnh nói mình đang ích cốc tu hành, không ăn ngũ cốc.
Sắc trời lặng yên mà đen dần xuống. Ngô Đại Dụng đi nằm ngủ ở căn phòng sát vách. Lẽ ra Trần Cảnh nên ngủ trong phòng khách, cách phòng ngủ chính của bọn họ một chút. Nhưng bọn họ lại an bài Trần Cảnh tại đây, hiển nhiên có dụng ý nào đó.
Khi Ngô Đại Dụng thắp nhang cắm vào trong lư, Trần Cảnh theo trong lòng ông ta nghe được, cả nhà Ngô Đại Dụng từ già đến trẻ đều gặp mộng, còn là gặp liên tục cùng một giấc mộng tới một tháng. Người trong mộng còn nói những lời nối tiếp qua mỗi đêm. Mặc cho Ngô Đại Dụng tới miếu Thành Hoàng cầu bùa trừ tà tì việc quái dị này cũng không hết, lại mời đạo sĩ tới nhà làm phép vẫn vô hiệu. Nhưng trừ điều đó thì lại không có gì không khỏe, chỉ là mỗi đêm đều gặp mộng khiến người một nhà này cực kỳ hoang mang.
Đương nhiên Trần Cảnh không biết mộng đó là gì, cho nên đêm nay Trần Cảnh muốn xem cho rõ ràng.
Khi Ngô Đại Dụng định từ phòng Trần Cảnh đi ra ngoài, Trần Cảnh đột nhiên gọi ông ta lại, nói:
- Ngài bảo những người nằm mơ trong nhà đều thắp một nén nhang đi.
Ngô Đại Dụng vội vàng đồng ý, lui ra ngoài, kêu phu nhân cùng hai tiểu thiếp và hai con một trai một gái tiến vào. Con trai ông ta chừng mười bảy mười tám tuổi, con gái thì khoảng mười bốn mười lăm, mặt mũi đều rất giống phu nhân của ông ta. Bọn họ thắp nhang xong liền ra ngoài, căn phòng trở nên yên ắng.
Bọn họ đi xa, Trần Cảnh nghe được hai người con nói:
- Vị đạo trưởng này thật kỳ quái, khác với những vị đã tới.
Trời càng ngày càng tối, cũng càng ngày càng tĩnh, tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở. Sinh linh hoạt động ban ngày đều ngủ say, sinh linh hoạt động ban đêm mới bắt đầu chui ra khỏi ổ. Bên ngoài mèo kêu chuột chạy, xen lẫn theo tiếng chó sủa, ngẫu nhiên lại có vài tiếng quái điểu rít vang.
Mà một nhà Ngô Đại Dụng nhất định cũng bắt đầu nằm mộng rồi. Chỉ là hiện tại trong mộng của họ đã nhiều thêm một người.
Lúc này Trần Cảnh vào mộng của người khác, mà ở chỗ khác, một vở kịch kinh thiên vừa vặn mở màn.
Cung Tử Vi chiếm cứ trung thiên, bất kể từ chỗ nào lên, chỉ cần bay lên trời, đều có thể tìm được cung Tử Vi này.
Hôm nay như là một ngày đại lễ ở cung Tử Vi. Rất nhiều tinh quân thần tướng đều được cho gọi về. Không riêng gì người ngoài không biết phát sinh chuyện gì, mà cả những thần tướng được gọi về kia cũng không biết.
Trên chín tầng trời, chỗ sâu trong mây trắng.
Một tòa cung điện nguy nga đặt trên tầng tầng mây trắng. Liếc mắt nhìn qua, nơi nguy nga này giống như ăn sâu vào hư vô. Trên cung điện có khí lành đủ màu bao phủ, giống như là khí huyền hoàng bảo hộ, vạn tà bất xâm.
Bảy mươi năm trước, lúc Thiên đình vừa hiển thế, tất cả đều là u tối, ảm đạm không ánh sáng. Mà bảy mươi năm sau, hiện giờ đã là nguy nga trang nghiêm, người ra vào đều có linh quang hộ thể, trên thân có khí vận thần tiên.
Cung Tử Vi là một chỉnh thể với hơn ba trăm tòa cung điện lớn nhỏ. Ở phía trước, Tử Vi đại đế còn dùng thần thông xây một tòa Thiên môn. Trên mặt Thiên môn có bốn chữ lớn hùng hồn - Trung Thiên Tinh Môn.
Cửa này bị mây mù phủ quanh, khiến người ta thấy không rõ cạnh góc.
Chỉ thấy một luồng sáng từ hư vô xa xôi mà đến, rơi trước Thiên Môn này, lại xoay quanh một vòng rồi tắt dần, hóa thành một người. Là một thiếu niên áo trắng. Thiếu niên nhìn quanh một chút, liền đi thẳng vào cửa. Lại bước vài bước, liền biến mất vô tung. Chỉ có thể nhìn thấy cung Tử Vi phía sau cửa, lại không nhìn được người tới gần cung.
Lại một lát sau, một luồng sáng đỏ bay tới. Luồng sáng này như mang theo lực trùng kích cả tỉ cân, không ngăn được, va chạm tại hư không dưới Thiên môn. Một vùng sáng đỏ tràn lan rồi tan biến dần, một công tử mặc áo gấm hiện thân ra.
Vị công tử này hiện thân, cũng không nhìn quanh, mà đi thẳng tắp qua cửa. Nơi vị này đi qua, lại có dấu chân tỏa ánh sáng màu đỏ lưu lại trên mây trắng.
Đột nhiên, một người không một tiếng động từ trong hư không đi xuống, một bộ áo xám, tay áo bay bay. Người này đi từng bước một, nhưng vừa sải bước thì đã tiến vào Thiên môn, rồi biến mất không thấy gì nữa. Tất cả quá trình người này xuất hiện đến biến mất chỉ là chuyện nháy mắt.
Sau khi người này đi vào, trong cung vang lên tiếng chuông. Trong tiếng chuông, từ trên Thiên môn lập tức hạ xuống một luồng hào quang. Xa xa lại có một luồng linh quang bay cực nhanh đến. Chỉ thấy trên hai cột trụ của Thiên môn có hai người, mỗi người cầm một thanh đại đao, mặc áo giáp. Trong đó một người vừa hiện đã bổ một đao tới linh quang kia, đồng thời phẫn nộ quát:
- Người nào dám xông loạn trong Thiên Tinh Môn.
Đao vạch hư không, ánh đao loang loáng lên như những bông hoa tuyết.
Linh quang xoay lệch hướng, tránh thoát ánh đao. Ánh sáng tan dần, một người xuất hiện, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi có một chòm râu đen nhánh, còn là một mỹ nam tử hợp tiêu chuẩn, trên trán có một hình xăm hoa sen cực kỳ yêu dị. Người này nói:
- Ta là Bạch Liên giáo chủ tại động Liên Hoa dưới hạ giới, thụ phù chiếu mà đến, Thiên môn thần tướng vì sao ngăn ta?
Thần tướng trên một cây cột trụ lớn tiếng nói:
- Tiếng chuông đã vang, giờ đã qua, Thiên môn đóng, ai cũng không thể ra vào.
Bạch Liên giáo chủ vội vàng nói:
- Không biết có thể châm chước một chút không, vì ta gặp phải chút chuyện mới tới trễ.
- Thiên môn đã đóng, trừ phi có phù chiếu của đại đế, bằng không tuyệt đối không thể mở ra. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, mỗi người đi qua Thiên môn này thì đại đế đều biết trong lòng. Giờ nếu mở ra, đại đế nhất định biết rõ. Ngươi muốn để chúng ta bị đại đế trách phạt?
Bạch liên giáo chủ còn muốn nói nữa thì thần tướng cầm đao đứng sau cả giận nói:
- Đừng nên nhiều lời, nhanh chóng rời đi, bằng không chớ trách chúng ta không nói tình cảm.
Bạch Liên giáo chủ không giấu được hận ý thoáng hiện trong mắt, giậm chân, xoay người hóa thành một luồng linh quang bay xuống hạ giới.
Trong cung Tử Vi, Tử Vi đại đế ngồi trên đế vị, phía dưới là từng hàng tinh quân thần tướng, còn có cả đại vương, đại thánh tu hành trong các núi dưới hạ giới. Tất cả không dưới trăm vị, tổng cộng chia làm mười hàng. Trước mỗi hàng đều có một vị là một trong mười thần tướng, mà phía sau mười thần tướng thì đa số là đại yêu tiềm tu trong các núi, mỗi vị đều khí tức ngưng luyện, thần thông phi phàm.
Ngay phía dưới Tử Vi đại đế là một thông đạo, bên trái thông đạo là đệ nhất thần tướng nổi danh thiên hạ của cung Tử Vi - Cầm Ma Thạch Nham. Sáu vị đại đế sáu tòa đại điện, chỉ cung Tử Vi là xếp hạng thần tướng, hơn nữa những đại đế khác cũng không có đến mười thần tướng.
Năm ấy Thạch Nham được phong làm đệ nhất thần tướng thì có xuất hiện qua một lần, sau đó không xuất hiện lại ở cung Tử Vi nữa. Điều này làm cho rất nhiều người muốn khiêu chiến y mà không gặp được y, hơn nữa cho dù có cơ hội nhìn thấy ở nơi khác, thì y cũng chỉ như cơn gió, chợt lóe rồi biến mất.
Thạch Nham ngồi nơi đó khiến không ít người liên tiếp liếc mắt nhìn. Rất nhiều người đều cảm thấy Thạch Nham sở dĩ còn chiếm danh vị đệ nhất thần tướng này là bởi vì cực ít xuất hiện trước mặt người khác mới bảo trụ được.
Lúc này Tử Vi Đại Đế mở miệng nói:
- Thiên Hoàng năm đó, Thiên Đế cùng Đông Hoàng uy lăng thiên hạ, vạn tộc sinh linh, ai dám không tôn, ai dám không phục. Thế sự dời đổi, thiên hạ hôm nay là lúc yêu tộc ta trùng hưng.
Trong điện yên tĩnh, nghe Tử Vi đại đế nói, mọi người đều đang suy đoán đột nhiên Tử Vi đại đế triệu mình đến đây là có chuyện quan trọng gì cần công bố.
Mỗi người đều đoán trong lòng: "Chẳng lẽ là muốn bắt đầu chinh chiến thống nhất thiên hạ?"
Tử Vi đại đế tuy nhìn bề ngoài vẫn còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập uy nghiêm, xẹt qua trên mặt từng thần tướng yêu vương. Ánh mắt sắc như đao, không ai dám nhìn thẳng. Chỉ nghe Tử Vi đại đế nói:
- Ta không dám tự so với Thiên Đế và Đông Hoàng. Nếu muốn khôi phục vinh quanh muôn đời của yêu tộc ta, chỉ Thiên Đế, Đông Hoàng mới có thể.
Chúng thần tướng yêu vương đều nghi hoặc nhìn Tử Vi đại đế.
Lai lịch của Tử Vi đại đế này, cho dù chư vị đang ngồi ở đây cũng không rõ lắm. Mọi người chỉ biết thân phận của vị này là thái tử. Nhưng trong yêu tộc, có thể xưng thái tử không ít, sớm nhất thì có thái tử cung Bất Tử Phượng Hoàng, lại có thái tử cung Thiên Trì Long, còn có Kỳ Lân nhai cũng có thái tử. Chỉ là để cho mọi người nghĩ đến trước tiên chính là thái tử của Thiên cung do Thiên Đế, Đông Hoàng kiến lập ở núi Bất Chu. Vị thái tử Thiên cung ấy tự nhiên là người ngồi đây không có khả năng gặp qua, nhưng lại không thể chưa từng nghe qua.
Lúc này nghe ý tứ của Tử Vi đại đế, hiển nhiên có rất nhiều chuyện quan trọng muốn công bố.
- Trong lòng các ngươi hiện tại khẳng định đều đang suy nghĩ ta rốt cuộc có lai lịch gì, có nguồn gốc gì chứ?
Tử Vi đại đế nói.
Yêu tộc cho tới bây giờ cũng không có lấy đức thu phục người hay danh vọng phục chúng, tất cả đều phải dựa vào thực lực mới có thể khiến người kính phục.
Lúc này có người nói:
- Lần đầu tiên gặp đại đế, liền cảm ứng được trên thân đại đế có khí tượng vương giả vạn linh triều bái, cho nên ta vừa nhìn đã tin tưởng đại đế là hậu nhân của Thiên Đế yêu tộc ta.
Mở miệng nói chuyện là một thiếu niên áo trắng. Người này ngồi ở bên phải Thạch Nham, hẳn là đệ nhị thần tướngcung của Tử Vi.
Người này vừa mở miệng, liền có không ít người lên tiếng theo, nội dung cũng tương tự thiếu niên.
Chỉ có mình Thạch Nham là tới giờ vẫn chưa ngẩng đầu nhìn Tử Vi đại đế. Chẳng qua tính tình của y vốn lạnh nhạt, có vẻ quái gở, nên cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Tử Vi Đại Đế lại đột nhiên hỏi y:
- Thạch Nham, tiếng đàn của ngươi nhập thẳng vào hồn, huyền diệu như thế, có thể thấy ngươi giỏi nhất là xét lòng người. Ngươi nói xem, khi ngươi trông thấy bản đế thì có cảm giác gì?
Tử Vi đại đế vừa mở miệng, chúng thần tướng cùng yêu vương lập tức hướng mắt nhìn về Thạch Nham.
Vừa rồi đại đế vẫn xưng là "ta" khi nói chuyện, mà nói với Thạch Nham lại xưng là "bản đế". Điều này không khỏi khiến chư yêu thần trong đại điện suy nghĩ sâu xa.
Trong nháy mắt đó, Thạch Nham mặc bộ áo bào tro ngồi đơn độc một góc trở nên hoàn toàn không hợp với khí tức trong cung Tử Vi.
Có người cười thầm, có người nghĩ Thạch Nham sẽ trả lời thế nào. Bị đại đế điểm danh trước mặt mọi người, nếu trả lời tầm thường, vậy chỉ sợ mặt mũi của vị đệ nhất thần tướng cung Tử Vi này sẽ bị mất hết. Lại có nhiều người nghĩ đến chuyện, tại sao đại đế vẫn xưng là "ta", mà nói với Thạch Nham lại xưng là "bản đế". Trong chuyện này hẳn có thâm ý, chẳng lẽ là cho rằng Thạch Nham bất kính, nên đại đế muốn mượn cơ hội này răn đe?
Chư thần tướng yêu vương đều có suy nghĩ của riêng mình, nhất thời làm cho đại điện trở nên yên tĩnh hẳn.
Tử Vi đại đế ngồi trên bảo tọa đế vương, một thân Tử Vi huyền bào, đầu đội mão in hình sao trời, khiến cả người vị đại đế này có vẻ thần bí mà uy nghiêm. Tử Vi đại đế nheo mắt nhìn Thạch Nham, trong mơ hồ dường như có tia bén nhọn phun ra nuốt vào.
Lúc này, tại thành Lâm Giang dưới nhân gian, Trần Cảnh cũng mở mắt. Hư không bên ngoài Tử Vi cung không biết khi nào xuất hiện một vùng mây đen. Mây đen chậm rãi trôi về hướng cung Tử Vi.