Ánh sét rơi vào trong lốc xoáy đen thì không còn chói mắt đến độ không nhìn thấy gì cả nữa, mà lại như một con rồng bạc vào xuống tay Diệp Thanh Tuyết. Tia điện chớp lóe điên cuồng, như con rồng bạc bị nắm chặt cổ mà điên cuồng giãy dụa, vỗ đập phần đuôi, hoặc như một cái roi điện bị Diệp Thanh Tuyết nắm lấy rồi vung vẩy. Lốc xoáy đen bị con rồng sét quấy nhiễu, trong nháy mắt đã bị phá tan, rồi nhanh chóng biến mất.
Gió lớn phân tán, bầu trời chuyển sang u ám, cát bụi tung bay.
Diệp Thanh Tuyết vung tay, ánh sét trong tay như roi vắt ngang qua bầu trời, quất hướng đạo sĩ mặc áo bào trắng bạc bên kia. Hư không rung lên từng tràng âm thanh "xẹt xẹt". Mấy người đứng phía sau đạo sĩ kia vô cùng kinh hãi, vội dốc toàn bộ pháp lực bỏ chạy sang hai bên cạnh.
Đạo sĩ kia kinh hãi nhưng không hoảng hốt, không lùi mà tiến, đột nhiên phóng người lên. Phất trần trong tay lão phất lên, vô vàn sợi tơ như tuyết trắng phấp phới quấn tới tia sét bên kia. Trong ánh chớp chiếu rọi, tất cả như đều chậm chạp hẳn lại, chiếu rõ cả từng động tác của đạo sĩ. Thế nhưng, những người sau lưng lão vừa mới thi triển độn thuật, còn chưa hoàn toàn biến mất, thì phất trần của đạo sĩ đã quấn lên tia sét rồi.
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Phất trần quấn tới tia sét, một vật hữu hình và một vật vô hình, trong nháy mắt này lại quấn vào nhau.
Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng lại khiến người khác có cảm giác như vĩnh hằng vậy.
Tiếp theo là một tiếng vang kinh người: "Ầmmmm…"
Phất trần của đạo sĩ hóa thành tro bụi trong ánh sét chói mắt, lại nát vụn từng tấc từng tấc, đến gần hết cán. Đạo bào trắng bạc trên người đạo sĩ cũng dần cũng dần cháy đen, lão bay ngược trở xuống. Cả bầu trời đêm thanh tĩnh không có chút tiếng động nào phát ra.
- Sư phụ...
Tiếng kêu vang lên, rồi một tiểu đạo sĩ chợt xuất hiện từ trong hư không ngay phía dưới đạo sĩ, đỡ lấy lão. Trên người y chợt lóe lên ánh sáng xanh, đã thấy xuất hiện trên mặt đất rồi.
- Sư phụuuuu……
Tiểu đạo sĩ kêu khóc nức nở.
Đúng lúc này, không biết có kẻ nào đó hô lên:
- Chúng ta cùng nhau tiến lên, giết nàng ta đi. Nếu để nàng ta mang theo ma vật kia rời khỏi đây, châu Hắc Diệu chúng ta còn mặt mũi nào đặt chân trên đời này nữa. Bảy mươi tám tiên môn châu Hắc Diệu chúng ta còn dựa vào cái gì để khai sơn thu đồ nữa.
Rất nhiều người đang lơ lửng trên không mà quan sát, liếc mắt nhìn qua có thể phát hiện đám người này đều có chung một điểm, đó là rất trẻ tuổi.
Mà kẻ vừa nói cũng là một người trẻ tuổi, mắt xếch, dáng người cao gầy, tóc xõa tung bay, nhưng lại được người khác dìu đi với dáng vẻ chật vật.
- Thế nào? Không tuân thủ lời hứa? Chẳng lẽ đây chính là phong phạm của tiên môn châu Hắc Diệu đây sao?
Diệp Thanh Tuyết bèn nói.
Người trẻ tuổi kia cười to đáp:
- Tuân thủ lời hứa gì với các ngươi? Ma vật kia không thể không chết, nếu ngươi đã muốn ngăn cản thì chính là đồng loại với ma vật, ai cũng có thể giết.
- Ba ngày trước ta đã nói, chấp nhận khiêu chiến liên tục của tất cả người trong tiên môn châu Hắc Diệu, nếu cuối cùng ta thắng thì sẽ mang theo sư đệ ta rời đi, còn thua thì ta sẽ cùng chết với sư đệ tại nơi này. Lúc đó không ai phản đối, các người đều lần lượt ra tay. Hiện tại ngươi nói như vậy, chẳng lẽ toàn bộ đệ tử tiên môn châu Hắc Diệu đều là những kẻ nói không giữ lời sao? Nếu đã như vậy thì các ngươi ra tay đi, ta sẽ để các ngươi biết được thế nào là thần thông diệu pháp chân chính.
Lúc này Trần Cảnh mới biết, hóa ra Diệp Thanh Tuyết đã liên tục đấu phép suốt ba ngày ba đêm với đám người này. Còn về chuyện Diệp Thanh Tuyết làm thế nào để bọn họ đồng ý đấu phép, thì hắn vẫn không rõ lắm.
Đa số trong đám người này đều là những đệ tử trẻ tuổi đứng đầu trang lứa, danh tiếng có thể coi như ngang ngửa với Diệp Thanh Tuyết. Có lẽ vì vậy mà bọn họ đồng ý đấu phép, bởi không ai tin rằng Diệp Thanh Tuyết có thể chiến thắng toàn bộ bọn họ, cho dù pháp thuật của nàng có phi phàm đến mức nào đi chăng nữa. Vậy mà Diệp Thanh Tuyết lại chiến thắng, còn dùng một loại phong thái hoàn toàn nghiền nát mà chiến thắng toàn bộ nhân vật ngang hàng với nàng ở châu Hắc Diệu này.
Bốn phía yên tĩnh, không ai trả lời Diệp Thanh Tuyết, tất nhiên cũng không người nào ra tay, chỉ có những tiếng bàn luận khe khẽ vang lên vang lên từ trong đêm tối.
Đúng lúc này, vị đạo sĩ vừa bị đánh bại đã tỉnh lại. Lão để đệ tử nâng mình dậy, đoạn nói:
- Đạo môn tiên sơn châu Hắc Diệu chưa từng có chuyện nói mà không giữ lời. Các ngươi đi đi, mọi chuyện hôm nay, châu Hắc Diệu tất nhiên sẽ đòi đủ.
Tiếp đó, lão nhìn đám người bốn phía, nói:
- Tu hành không phải là chuyện sớm chiều, bình thường đều mất tới mấy chục năm, rồi lại có không ít người ngộ đạo, có được thần thông phi phàm, nhưng đại đạo muôn nẻo, lại có người nào có thể trường sinh? Chúng ta tu hành đằng đẵng, trăm năm sau cảnh tượng trời đất sẽ lại khác trước, nhất thời bại trận chẳng qua chỉ là chuyện hoa nở hoa tàn, huống chi mọi người bị chưởng môn Thiên La môn châu Cửu Hoa đánh bại cũng không có gì khó chấp nhận cả. Đợi sau khi chư vị dốc sức chuyên tâm tu hành, sau đó đến Thiên La môn châu Cửu Hoa thỉnh giáo Diệp chưởng môn cũng không muộn.
Lão nói xong, bèn quay qua nói với Diệp Thanh Tuyết:
- Diệp chưởng môn, mời!
Đây chính là đồng ý để Diệp Thanh Tuyết mang theo Trần Cảnh đi.
Vừa rồi lão đề cập đến chức vị chưởng môn của Diệp Thanh Tuyết, là muốn nhắc tất cả đám đồng lứa với nàng, mọi người thua trên tay chưởng môn của một phái, không phải chuyện gì mất mặt cả. Mà quả thật, Diệp Thanh Tuyết cũng tự phong mình là chưởng môn Thiên La môn.
Hiển nhiên lão có uy vọng rất cao, nên lão nói xong không có kẻ phản đối, cũng không ai rời đi, tất cả đều nhìn Diệp Thanh Tuyết.
Trong mắt mọi người, Diệp Thanh Tuyết từ lúc xuất hiện, đến tận bây giờ, sau khi đã đấu phép liên tục ba ngày ba đêm, vẫn không có gì thay đổi, áo trắng không vương lấy một hạt bụi, tóc đen như đêm, đôi mắt thanh tịnh không chút vẻ uể oải. Nhưng bọn họ không nhìn thấy, lúc Diệp Thanh Tuyết khom người xuống muốn ôm lấy Trần Cảnh, khóe miệng nàng tràn ra một vệt máu tươi, đồng thời cổ họng của nàng không ngừng động đậy lên xuống. Trần Cảnh biết rõ là nàng đang nuốt máu tươi xuống. Hắn sợ kẻ khác nhìn thấy vết máu bên khóe miệng nàng, bèn đưa cánh tay còn lại kia ra, vội vàng buông thanh kiếm vốn chưa từng buông ra, giơ bàn tay chỉ còn trơ xương cốt đen thui, lau sạch đi vết máu bên khóe miệng nàng.
Mọi chuyện đều rất tự nhiên, đến mức người xung quanh không nhận ra gì cả, chỉ nhìn thấy Trần Cảnh buông kiếm xuống rồi đưa tay lau mặt cho Diệp Thanh Tuyết một cái. Khi Diệp Thanh Tuyết khom người ôm được cái thân thể chỉ còn là bộ xương khô của Trần Cảnh, thì tay hắn đã rút về, cầm thanh kiếm trên mặt đất lên lại. Diệp Thanh Tuyết không đứng dậy, ngay khi Trần Cảnh cầm chuôi kiếm kia, thì có ánh chớp lóe lên rồi phóng lên cao, xẹt qua bầu trời đêm đen kịt, như sợi chỉ bạc xỏ xuyên qua tấm màn đen rồi biến mất tại phía xa chân trời.
Ánh sáng bạc lóe lên rồi biến mất, nhưng lại đặc biệt chói mắt, tuy đã không còn nhìn thấy gì trong đêm tối nữa, nhưng lại khắc sâu trong lòng mỗi người.
Ngay khi Trần Cảnh nắm chuôi kiếm trong tay, hắn lại hoàn toàn rơi vào một loại trạng thái mộng ảo, không còn rõ ràng chuyện gì xảy ra bên ngoài nữa. Lại được Diệp Thanh Tuyết ôm lấy, tinh thần của hắn cũng được buông lỏng ra.
Cho nên hắn không biết được chuyện gì phát sinh sau đó.
Một tia sét xẹt ngang qua không trung, lóe lên một cái đã vọt qua trăm dặm. Nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên có tiếng đàn vang lên bên tai Diệp Thanh Tuyết, đồng thời loáng thoáng có tiếng người ngân nga gì đó trầm trầm. Nàng ngừng độn thuật, cẩn thận nghe qua.
"Cửu Hoa có kiếm tiên, tuyệt thế nhưng cô độc. Thân như cây khô sinh thịt thối. Tâm lại sáng như gương chiếu khắp trần.
Sát trường mười dặm, chấn kiếm lên. Màn kiếm bạc vung vẩy, bỏ lại đống xương tươi. Thuật pháp nở như hoa, đóa đóa hoa lửa, một vệt sáng như tuyết bay, tản sương hàn. Kiếm múa, điểm điểm lấp lánh, như trăng tàn chỉ chiếu sáng núi xanh cô độc. Một chút ý niệm cầu sinh, thoáng cái đã bị pháp thuật đoạt mệnh che mờ mắt.
Hồn tán a, đã hết lòng rồi, lời nói hào hùng còn văng vẳng bên tai, người đã như ngọn đèn tắt.
Buồn ôi, buồn ôi.
Dải sáng bạc kinh thiên hiện, chớp mắt đã chém tiên phật.
Thân tàn nhờ kiếm dẫn, bay vọt mười vạn dặm, quay đầu mắt như máu, thần tan ma niệm lên."
Diệp Thanh Tuyết đứng yên một chỗ trên đỉnh núi, tay ôm Trần Cảnh, sương đêm không thể nhìn xa được, nhưng Diệp Thanh Tuyết vẫn nhìn thấy có người đang ngồi trên đỉnh ngọn núi đối diện. Y mặc một bộ áo bào thêu hình sao trời như ứng với quỹ tích của các ngôi sao, không biết luyện bằng vật liệu gì mà như đang không ngừng hút lấy lực lượng các ngôi sao trên bầu trời.
Y hát tới câu sau cùng thì đột nhiên vung tay lên, một quyển sách bay thẳng tới Diệp Thanh Tuyết. Đồng thời y nói thêm:
- Diệp Thanh Tuyết núi Thiên La quả nhiên bất phàm, Cửu Tiêu Thần Lôi xuất thần nhập hóa.
Diệp Thanh Tuyết cũng chỉ nhìn y mà không nói gì, đối phương nói tiếp:
- Ta từng nhận lời hắn, nếu như hắn chết thì đưa quyển sách này đến tận tay cô. Tuy hiện giờ hắn không chết, nhưng trên đường đi lại làm rơi mất, nên tự ta đem đến, coi như lời hứa đã xong.
Nói xong, y nhẹ nhàng đứng dậy, đạp sương đêm mà biến mất, trong hư không còn loáng thoáng vang lên tiếng đàn.
- Tôn thần tên là gì? Ngày sau xin được báo đáp.
- Chỉ là kẻ ở ẩn nơi hồng trần, một vị thần nho nhỏ trong núi.
Giọng nói từ xa truyền đến, tiếng vọng quanh quẩn.
* * *
Đối với sự biến thiên của trời đất, dù là chuyện Trần Cảnh chạy trốn chết hay chuyện Diệp Thanh Tuyết đấu phép với toàn bộ đệ tử tiên môn châu Hắc Diệu tại Quả Long pha cũng chỉ như một bọt sóng trên mặt biển, dâng lên, hạ xuống rồi dung nhập nhập lại vào trong nước biển vô biên, không còn nhìn rõ bọt sóng gì nữa rồi. Chẳng qua, tại nhân gian thì chuyện này cũng không thể coi như một bọt sóng nhỏ trong biển khơi, rơi xuống là xong chuyện, không còn dấu vết nữa.
Chuyện Trần Cảnh chạy trốn đã bị trận đấu của Diệp Thanh Tuyết tại Quả Long pha che mờ đi.
- Diệp Thanh Tuyết núi Thiên La đánh bại toàn bộ đệ tử tiên môn châu Hắc Diệu.
- Chiến đấu liên tiếp ba ngày ba đêm, đánh bại Tịch Diệt chân nhân núi Cửu Đỉnh.
Tuy rằng Tịch Diệt chân nhân đã nhấn mạnh vào thân phận chưởng môn Thiên La môn của Diệp Thanh Tuyết, nhưng mọi người vẫn chỉ xem nàng là một đệ tử hậu bối. Thứ nhất vì nàng không phát thiếp chưởng môn, tổ chức đại lễ kế vị. Thứ hai vì Thiên La môn đã bị diệt, cho nên mọi người đều cho rằng Diệp Thanh Tuyết không thể ngang bằng với chưởng môn, mà chỉ là một đệ tử mà thôi.
Thời gian trong nhân gian cứ thế trôi đi, như tiếng chuông điểm lên rồi nhanh chóng tan vào trong ánh nắng mặt trời.
Trong miếu Hà Bá, tại khúc Tú Xuân loan trên dòng Kinh Hà.
- Hà Bá gia, ngài không biết đâu, lúc ngài đi vào thành Tần Quảng, lão tôm con bèn đào một cái động trong lớp đất đen ở đó chờ Hà Bá gia đi ra. Cái âm tào địa phủ khốn kiếp kia không có lấy chút bóng dáng trời trăng, chỉ toàn cô hồn dã quỷ, thiếu chút nữa con đã biến thành một con tôm tự kỷ như vỏ sò muội muội.
- Ngươi cứ nhắc đến ta, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa.
- Vỏ sò muội muội, lúc này Hà Bá gia đã trở về, còn muốn đánh chủ ý lên lão tôm ca sao? Muội luôn thèm muốn ăn thịt lão tôm ca mà!
....
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, mặt sông là một dải tối đen, nhưng quanh miếu Hà Bá trên bờ đê vẫn có ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu rọi. Mọi người vẫn thường bảo nhau đó là pháp lực của Hà Bá gia nhằm trấn đê.
Âm thanh kia phát ra từ trong miếu. Tuy nghe trong miếu nghe thì rất lớn, nhưng chỉ cần vừa ra khỏi miếu Hà Bá thì lại như không còn gì nữa, như thể đang cách nhau cả hai thế giới vậy.
Trong mắt người phàm, miếu Hà Bá tối thui, bên trong chỉ có đốm lửa sáng từ nén nhang đang cháy dở trên lư hương. Nhưng trong mắt người có tu vi, chỉ cần không phải những nơi quá đặc biệt thì đều có thể thấy rõ ràng cả. Lúc này đang có một con sò lớn cỡ cái cối xay, trên thân có hơi nước bao phủ mờ ảo, dáng vẻ như đang dập dềnh trong nước. Cạnh nó là một con tôm đỏ lớn, có điều tôm đỏ bị thiếu mất một bên càng, trên thân cũng có mấy vết thương, có lẽ vì quá nặng mà vẫn còn lưu lại trên lớp vỏ đỏ của nó những dấu vết như những bông hoa cúc đen.
Trên bệ thờ, là một pho tượng Hà Bá hoàn chỉnh trông rất sống động, mặc áo bào có màu sóng nước.