Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 25: Huyết Thực bang

Chương 25: Huyết Thực bang


"Thái Tuế. . ."

Hồ Ma thầm nghĩ trong lòng: "Nguyên lai đây chính là Thái Tuế lão gia mà bà bà hay nhắc đến..."

Thế nhưng, trên thế giới này tại sao lại có loại khối thịt khổng lồ, cồng kềnh như thế, cứ thế mọc lên từ dưới lòng đất?

Thứ rõ ràng không hợp lý, thậm chí khiến người ta kinh dị này, họ làm sao dám ăn?

Không đúng, còn đút cho ta ăn?

Trong lúc nhất thời, cảm giác chấn động mãnh liệt này khiến hắn phải mất trọn mười mấy nhịp thở mới hoàn hồn. Trong đầu hắn lập tức hiện lên vô số ý nghĩ, hắn thậm chí cảm thấy lồng ngực mình run lên từng đợt, gần như muốn nôn ọe hết số Thái Tuế Nhục đã ăn ra ngoài.

"Nếu không thì sao nói ngươi tốt số đâu?"

Lúc này Nhị gia cũng phát hiện vẻ mặt tái nhợt của Hồ Ma, lại tin rằng người này quả nhiên không còn nhớ gì cả.

Khẽ thở dài, Nhị gia vỗ vai Hồ Ma, nói: "Ngươi nhưng không biết bà bà vì ngươi mà cắt loại Thái Tuế này khó biết chừng nào. Đừng nhìn bây giờ ngươi thấy một ngọn núi thịt khổng lồ như thế, nhưng Thái Tuế lão gia đây, không phải bộ phận nào cũng có thể ăn đâu."

"Tuyệt đại bộ phận thịt đều biến thành màu đen, được gọi là Hắc Thái Tuế. Đương nhiên cũng có thể cắt ăn, nhưng nếu kẻ nào ăn vào sẽ xảy ra chuyện không hay."

Hồ Ma giật mình bừng tỉnh, vội hỏi: "Chuyện gì cơ?"

"Có kẻ ăn vào thì phát điên, kẻ khác lại biến thành tà túy."

Nhị gia nói: "Đương nhiên phần lớn thì sau khi ăn đều mắc bệnh mà c·hết, hoặc mắc phải những vấn đề kỳ lạ, quái dị khác."

Hắn chỉ hướng ngọn núi thịt khổng lồ kia, một đoạn trông như một cái hố lớn, bề mặt còn có những vết cắt chồng chất lên nhau, nói: "Mặt hướng về phía mặt trời, có màu trắng bệch, mới là phần có thể cắt ăn."

"Loại này được gọi là Bạch Thái Tuế, ăn vào sẽ không sao, ngược lại còn giúp thân thể cường tráng, còn bổ dưỡng hơn cả ngũ cốc."

"Mà tốt hơn Bạch Thái Tuế, được gọi là Thanh Thái Tuế. Loại đó ăn vào thậm chí có thể chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ đấy!"

"Đương nhiên, những thứ này không phải muốn cắt là có ngay. Mỗi khi cắt xong một lần, phải chờ Thái Tuế lão gia từ từ khôi phục, mọc lại như cũ."

"Huyết Thực bang trong thành hằng năm đều sẽ xuống đây một lần, tuyển người trong trại bọn ta để cắt thịt cho bọn hắn. Bọn ta cũng chỉ một năm một lần, đi làm thuê kiếm tiền công, cũng giữ lại một ít cho người trong trại dùng để ăn."

"Nhị gia ta đây chính là làm cả đời nghề cắt thịt, những kẻ đó cũng là học ta cái bản lĩnh cắt Thái Tuế này."

"Đương nhiên, nói là cắt Thái Tuế thì quá bất kính, cho nên ta đều gọi là bái Thái Tuế..."

". . ."

"Cắt thịt? Cái này còn muốn học?" Hồ Ma chỉ cảm thấy đây hết thảy đều kỳ lạ đến vậy, vô thức hỏi.

"Đúng là ta lú lẫn thật."

Nhị gia vỗ trán một cái, nói với Hồ Ma: "Bất quá ngươi quên nhiều chuyện đến vậy sao?"

Nói với giọng mang ý cảnh cáo: "Hồ Ma, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, Nhị gia ta mang ngươi sang đây xem thì được, nhưng khi một mình ngươi, tuyệt đối không được đến gần Thái Tuế lão gia."

"Thịt của Thái Tuế lão gia có thể trừ tà, chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng dễ dàng chiêu dụ tà túy. Khu rừng quanh trại bọn ta đây, vì sao tà túy nhiều đến vậy? Cũng là bởi vì nơi đây có Thái Tuế lão gia tồn tại đó."

"Bản lĩnh của Nhị gia ta không thể nào sánh bằng bà bà của ngươi, nàng là Tẩu Quỷ Nhân chân chính, Nhị gia ta chỉ là một thợ mỏ mà thôi."

"Những đứa trẻ đó đi theo Nhị gia ta học bản lĩnh, cũng chính là để chờ người của Huyết Thực bang xuống đây, làm công cho người ta, kiếm vài đồng tiền. Đương nhiên, công việc này bọn họ cũng chỉ làm được ba bốn năm, không giống Nhị gia ta, là làm nghề này cả đời."

". . ."

"Cho nên..." Nghe vậy, Hồ Ma cũng dần dần tỉnh táo lại: "Bản lĩnh của Nhị gia chính là trừ tà?"

"Đúng rồi..."

Nhị gia cười xoa đầu Hồ Ma, nói: "Bản lĩnh của Nhị gia ta đây, là học được cách không dễ bị tà túy chiêu dụ, mới có thể làm công việc này. Ngươi nhưng không biết, trại bọn ta đây nghèo xơ nghèo xác vậy, quanh năm suốt tháng có thể thu được bao nhiêu lương thực chứ?"

"Chỉ dựa vào một năm một lần bái Thái Tuế này, mới có thể kiếm chút tiền lộ vốn ra đấy. Những kẻ đó cũng vì chút tiền công đó mà đến học ta đấy."

Hồ Ma chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến: "Nếu Thái Tuế đáng tiền như thế, vì sao không tự mình cắt rồi đi bán?"

"Thái Tuế xác thực đáng tiền."

Nhị gia chậm rãi gật đầu, nói: "Nhưng không có Huyết Thực bang giám sát, thì đâu phải ai cũng dám đi cắt đâu..."

"Kiếm tiền thì chẳng được bao nhiêu, hắc hắc, mà gây họa thì lại chẳng kém chút nào..."

"Mà khi Huyết Thực bang còn chưa xuống, có thể tự mình đi cắt Thái Tuế, ta chỉ biết có bà bà của ngươi là làm được. Đương nhiên, chuyện này ngươi cũng đừng kể ra ngoài nhé."

". . ."

Nghe Nhị gia nói vậy, Hồ Ma mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Chuyện như thế này hắn đã thấy nhiều ở kiếp trước. Những nơi sản xuất kim cương máu ở Châu Phi cũng chẳng vì kim cương máu mà kiếm được bao nhiêu tiền.

Những quốc gia dầu hỏa phong phú cũng chưa chắc từng cái giàu đến chảy mỡ.

Nhất là khu Tam giác sản xuất một thứ đặc biệt nào đó, dân bản xứ lại nghèo vô cùng...

...Hắn mơ hồ nhận ra những điểm tương đồng giữa hai thế giới.

Nhưng là, bà bà có bản lĩnh tự mình đi cắt Thái Tuế thì hắn biết rõ, nhưng Nhị gia tựa hồ hiểu lầm, bà bà cắt, không chỉ đơn thuần là Bạch Thái Tuế mà thôi đâu.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch