Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 5: Dê rừng đứng thẳng

Chương 5: Dê rừng đứng thẳng


Trong tâm trí Hồ Ma đã có kế hoạch rõ ràng, nhưng hắn vẫn cần suy tư cách thực hiện.

Tiểu nữ hài áo đỏ trước mắt Hồ Ma, trông có vẻ chỉ năm sáu tuổi, hoặc thậm chí nhỏ hơn.

Nàng có mái tóc tết bím cài sừng dê nhỏ, tay chân nhỏ nhắn khẳng khiu, trông như một tượng ngọc được chạm khắc tinh xảo.

Nhìn có vẻ chỉ cần một quyền, nàng đã có thể khóc thật lâu. . .

Nhưng Hồ Ma rất chắc chắn, nếu hắn ra một quyền, kẻ khóc có lẽ lại chính là bản thân hắn.

Vừa rồi, tốc độ quỷ dị, cùng khí lực kinh người của nàng, việc nàng liếm vết thương để cầm máu, tất cả đều chứng tỏ nàng không phải người bình thường.

Nói đùa làm gì, đi theo một bà bà âm trầm như thế, làm sao nàng có thể là người bình thường?

Bởi vậy, làm thế nào để đối phó nàng mới là điều cốt yếu.

Trong phòng tĩnh lặng đến lạ thường.

Nhận thấy bầu không khí trong phòng có chút cổ quái, Hồ Ma không dám thở mạnh, nhưng hình như hắn cũng không nghe thấy nàng thở.

Thế là, vừa suy nghĩ trong đầu, hắn vừa thử thăm dò mở lời:

"Ngươi tên là gì? Cùng bà bà quan hệ thế nào?"

". . ."

"Ta tên là Tiểu Hồng Đường, bà bà nhặt ta từ bên ngoài về."

Tiểu nha đầu đang ngồi xổm trên đất, vóc dáng nàng quá nhỏ, dáng vẻ ngồi xổm có chút cổ quái, giống như một con châu chấu.

Khi nói chuyện, giọng nàng nãi nớt, hồn nhiên ngây thơ, song lại mang cảm giác rõ ràng mà một đứa trẻ năm sáu tuổi tuyệt đối không thể có được.

Hồ Ma nghĩ ra một chủ ý, hắn tiếp tục hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ta. . ."

Vấn đề này dường như làm khó Tiểu Hồng Đường, nàng bẻ ngón tay tính toán rồi nói: "Ta theo bà bà đã bảy tám năm rồi. . ."

"Nhưng ta không biết mình bao lớn."

". . ."

"Bảy tám năm?"

Hồ Ma lập tức xác định, đây không phải là một tiểu nha đầu bình thường.

Nàng trông không lớn hơn bảy, tám tuổi, lại thêm bà bà đã nhặt nàng về bảy tám năm rồi, vậy còn thời gian trước khi bà nhặt nàng thì sao?

Nói không chừng, nàng cũng giống như Thôi gia thái gia vừa rồi, là một "Tà túy" trong lời bà bà nói?

Bà bà này để nàng chăm sóc hắn, nói trắng ra, có khả năng chính là giám thị hắn.

Mà lúc này thấy nàng cứ ngồi xổm trên đất mà nhìn hắn chằm chằm, tâm tư Hồ Ma liền trở nên linh hoạt hơn.

Cẩn thận quan sát, hắn phát hiện nàng ngoài việc nhìn hắn chằm chằm, hầu như không ngừng nhìn về phía thứ gì đó trên bàn bát tiên.

Nhìn theo hướng đó, hắn phát hiện đó là miếng thịt bà bà vừa mang về, được bọc trong giấy đỏ và đặt trên bàn.

Đã qua bảy ngày, nàng dường như vẫn luôn cho hắn ăn loại thịt kỳ quái này, Hồ Ma vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác tanh dính buồn nôn ấy.

Tiểu nha đầu dường như rất thèm thứ này?

"Ngươi có phải rất muốn ăn không?"

Hắn thầm nghĩ, rồi từ từ hỏi tiểu nha đầu.

"Không muốn..."

Tiểu nha đầu nghe vậy, lắc đầu, sau đó nước bọt của nàng như sắp chảy xuống.

"Ăn ngon lắm."

Hồ Ma vững tin, tiểu nha đầu này mặc dù quả thực không phải một đứa trẻ bình thường, song cũng không phải loại thông minh ranh mãnh, liền cẩn thận dẫn dụ nàng:

"Ngươi có thể nếm thử, nó thơm lắm."

". . ."

Tiểu nha đầu rõ ràng càng động lòng, nhưng đầu nàng lại lắc như trống bỏi: "Không được."

"Miếng thịt này là bà bà cố ý cắt từ thân Thái Tuế lão gia, chuyên dành cho Hồ Ma ăn."

". . ."

"Thái Tuế lão gia lại là cái quỷ gì?"

Hồ Ma kiên nhẫn, tiếp tục dẫn dụ: "Không sao đâu. . ."

"Nó thuộc về ta, bây giờ ta tặng nó cho ngươi ăn, bà bà sẽ không... biết đâu."

". . ."

Tiểu nha đầu rõ ràng đã động lòng, cổ họng nhỏ nhắn không ngừng nuốt nước bọt, nàng có chút do dự nói:

"Ngươi không nói cho bà bà?"

". . ."

Hồ Ma cam đoan: "Nếu bà bà hỏi đến, ta sẽ nói ta đã ăn hết rồi."

"Ực. . ."

Lần này, tiếng nuốt nước miếng của tiểu nha đầu lớn đến nỗi ngay cả Hồ Ma cũng nghe rõ.

Nàng do dự mãi, liếc nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Hồ Ma, rồi lại nhìn khối thịt trên bàn bát tiên kia.

Trong khoảnh khắc, như thể đã hạ quyết tâm, nàng "sưu" một tiếng lao lên.

Thân thể nhỏ bé của nàng dễ dàng nhảy lên mặt bàn, nàng duỗi hai bàn tay trắng nõn ra, nâng khối thịt kia lên.

"A ô. . ."

Nàng há miệng thật lớn, khóe miệng thế mà rách đến tận mang tai.

Hai hàm răng vốn chỉnh tề, sắc bén nhỏ nhắn, thế mà lúc này lại biến thành nhọn hoắt sắc lẹm, nàng cắn mạnh xuống.

"Ông trời phù hộ. . ."

Trong lúc nói chuyện với nàng, Hồ Ma đã âm thầm tích lũy đủ sức lực.

Lợi dụng lúc tiểu nữ hài há miệng lớn cắn xé miếng thịt, hắn liền từ từ bò dậy, bất động thanh sắc từng bước một di chuyển sát về phía cửa ra vào.

Đến gần cửa ra vào, hắn cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua.

Nàng vẫn còn đang ăn, quay lưng về phía hắn, vểnh cái mông nhỏ lên, trông như một con tiểu thú đang đói khát.

Hồ Ma hít một hơi thật sâu, đột nhiên đẩy mạnh cánh cửa đang khép hờ, rồi nhanh chân phi nước đại.

Hiện giờ hắn đang ở đâu?

Thế giới này đã thay đổi ra sao?

Nơi nào có chỗ để gọi điện thoại?

Đồn công an ở vị trí nào?

. . .

Lúc này, Hồ Ma hoàn toàn không biết gì về những điều đó, nhưng trước hết hắn phải trốn thoát đã.

Tâm trạng hắn lúc này có cảm giác giống như một nữ sinh viên bị bắt cóc vào núi sâu: không biết khi thoát khỏi cánh cửa này sẽ gặp ai, nhìn thấy vật gì, nhưng trước hết cứ phải chạy đi đã, xem bản thân đang ở đâu, rồi tùy cơ ứng biến tìm cơ hội.

Dù sao, hắn có thể tìm một nơi để trốn, dù gì cũng tốt hơn việc phải ở dưới sự giám sát của bà bà quỷ dị kia.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch