Học Sinh Tu Chân Cuồng Long
Chương 15: Cuộc hẹn đến từ lớp bên cạnh
(1)
Thiên phú thể dục?
Nhiều người nghe xong, thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất.
Những người còn lại không thể không cảm thán. Tình yêu quả thật rất vĩ đại.
Tả Tư Duyệt kinh ngạc nhìn Tần Mục, trong lòng dâng lên một cảm giác nào đó.
Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô?
Haiz, Tả Tư Duyệt nhẹ nhàng thở dài trong lòng.
Nếu quả thật có thể lựa chọn, cô thà lựa chọn người bình thường như Tần Mục chứ không thèm cái loại buồn nôn như Lâm Ngạo.
Trong tay Phong Dao đã xuất hiện một quả bóng rổ, Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
- Cô định so ném bóng rổ với em à?
- Sao vậy? Cậu không am hiểu cái này à?
Tần Mục lắc đầu:
- Không phải, em chỉ cảm thấy nếu thi cái này, chắc có lẽ không phân ra được thắng bại.
- Cậu thật đúng là tự tin.
Phong Dao nói xong, đứng vào vị trí ném bóng, đưa lưng về phía rổ, rồi tiện tay ném về phía sau.
Đoành! Quả bóng chui vào trong rổ.
Tròng mắt đám nam sinh rơi hết xuống đất. Đây là may mắn, tuyệt đối là may mắn.
- Tới phiên cậu.
Phong Dao ném quả bóng cho Tần Mục.
Tần Mục không dùng tay tiếp, trực tiếp đá bay ra ngoài.
Quả bóng chui thẳng vào rổ.
- Chó chết, mắt tôi mù rồi sao?
- Đây cũng là may mắn?
Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.
- Đúng là không có kỹ thuật, căn bản không phân được thắng bại.
Phong Dao sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Nhìn không ra, cậu thật đúng là có tài.
- Chỉ thật sự có tài thôi sao?
- Vậy cậu hãy chọn ra một môn có thể nhìn ra thắng bại.
Phong Dao quyết định xuất ra thực lực để dạy cho đứa nam sinh không biết trời cao đất rộng này một bài học.
- Cô xác định?
- Tôi còn chưa đến mức lừa một tiểu quỷ như cậu.
Tần Mục sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì ném tạ đi. Cái này trực quan hơn.
- Để em đi lấy tạ.
Ủy viên thể dục Trương Vĩ xung phong chạy về phòng dụng cụ thể dục.
- Haha, cậu cho rằng là phụ nữ thì khí lực sẽ thấp hơn đám nam sinh các cậu?
Tần Mục không kiêng nể gì, đánh giá Phong Dao một hồi rồi nghiêm túc nói:
- Nhìn thân hình của cô, đoán chừng khí lực không lớn.
- Tần Mục, cậu đần chết rồi sao? Ván này cậu nhất định sẽ thua.
Phong Dao không lên tiếng, Tả Tư Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cậu không biết chị ta. Cậu có nói gì cũng vô ích thôi.
- Nha đầu, tôi ra mặt cho cậu, cậu có thể cổ vũ tôi một chút được không?
- Cậu căn bản không thắng được chị ta đâu. Chỉ tổ lãng phí nước miếng thôi.
- Nếu như tôi thắng thì sao?
Tần Mục cười nói.
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục, bỗng nhiên nói:
- Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bạn gái cậu.
- Không cần, tôi đã bảo không thích nữ sinh tùy tiện.
Tần Mục cự tuyệt.
Muốn chiếm tiện nghi của tôi hả ? Không có cửa đâu cưng!
- Vô sỉ!
Tả Tư Duyệt nghiến răng nói với Tần Mục.
Trương Vĩ rất mau mang đến hai cục tạ mười ký.
- Ưu tiên phụ nữ.
Tần Mục làm ra tư thế với Phong Dao.
- Vậy cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
Phong Dao sảng khoái đáp, rồi bước đến bãi đất trống.
Vẫn là thái độ tùy ý. Cục tạ mười ký trong tay cô giống như hòn đá nhỏ, bị ném ra ngoài, tạo thành một đường vòng cung ưu mỹ.
Bịch. Cục tạ rơi xuống mặt đất phía xa.
Kết quả khiến cho đám nam sinh thiếu chút nữa tê liệt hết.
- Kỷ lục trong đại hội thể dục là bao nhiêu? 14m? Con mẹ nó, lần này chí ít phải 23m.
Phong Dao cười ha hả nhìn Tần Mục:
- Vị bạn học này, đến phiên cậu đấy.
Một cục tạ mười ký ném được 23m. Đây là trình độ của vận động viên cấp quốc gia. Một học sinh trong trường học không có khả năng làm được.
- Để tôi ném.
Tả Tư Duyệt đứng dậy.
Khoảng cách 20m, Tả Tư Duyệt đem hết toàn lực cũng có thể làm được.
Nhưng Phong Dao tất nhiên không để Tả Tư Duyệt có cơ hội ra tay. Nếu như đấu với Tả Tư Duyệt, cô không cần ném đến hơn 20m.
- Để tôi ném, đừng để tôi phải « giả bộ ».
Tần Mục đẩy Tả Tư Duyệt ra, bỗng nhiên nở nụ cười bí hiểm với Phong Dao.
Sắc mặt Phong Dao khẽ biến. Cô nhận ra được nụ cười của Tần Mục mang chút khinh miệt và khinh thường.
Chỉ là một học sinh, sao lại dám cười nhạo cô?
Trong lúc Phong Dao đang sững sờ, Tần Mục đã ném cục tạ ra ngoài.
Không ai chú ý, quỹ tích cục tạ Tần Mục ném ra hoàn toàn giống với Phong Dao.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.