Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Sinh Tu Chân Cuồng Long

Chương 33: Thắng tiền theo đuổi hoa hậu giảng đường (1)

Chương 33: Thắng tiền theo đuổi hoa hậu giảng đường (1)




Rầm!

Tần Mục vỗ một chưởng ra, có thể nghe được một tiếng tát vang dội, người nọ trực tiếp bị đánh nằm sấp trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Người khác sửng sốt ba giây, lập tức rút một khẩu súng ngắn xinh xắn màu đen từ bên hông ra, chỉ vào Tần Mục quát:
- Đừng nhúc nhích!

Lông mày Tần Mục nhảy lên, cười nói:
- Không nghĩ tới hai tên canh cổng còn có súng lục, Thanh Long Bang các ngươi thực là có năng lực.

- Biết rõ nơi này là địa bàn của Thanh Long Bang, còn dám chạy tới giương oai, tao xem mày chán sống rồi!
Người nọ có súng trong tay, lòng tin tăng thêm vài phần.

- Tao cảm thấy có lẽ mày không dám nổ súng.

Tần Mục cười như có như không, thần sắc nhẹ nhõm, dường như một khẩu súng với hắn mà nói không có tác dụng.

- Hừ, nếu mày không tin thì thử xem, có Thanh Long Bang làm hậu thuẫn cho tao, cho dù tao bắn chết mày, cũng không có chút việc gì.

- Vậy thì tao thực sự muốn nhìn một chút, mày rốt cuộc có can đảm này hay không.
Tần Mục bước về phía trước một bước.

- Không nên cửu động, động nữa tao nổ súng thật!

Người nọ cầm súng ngắn, lại cảm thấy lòng bàn tay và sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh. Gã không rõ, gã rõ ràng cầm súng, chiếm ưu thế, vì sao Tần Mục còn có thể trấn định như vậy, trái lại mình còn sợ hãi như vậy?

- Có chuyện gì thế?

Lúc này, một người phụ trách từ phía dưới đi tới, nhìn thấy hai người giằng co, lại liếc nhìn người nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt khẽ biến.

- A Thất, không phải đã nói cậu đừng tùy tiện rút súng sao? Mau bỏ xuống!

- Thế nhưng mà…

- Buông!

Nam tử tên A Thất lúc này mới chậm rãi buông súng, chỉ là gã vẫn rất cảnh giác đề phòng Tần Mục. Vừa rồi Tần Mục đột nhiên ra tay đánh ngã đồng bạn gã, đến giờ còn chưa dậy được, đủ để thấy một tát này của Tần Mục đáng sợ thế nào.

- Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?

- Tôi họ Tần!

- Hóa ra là Tần công tử, vừa rồi thủ hạ vô lễ, mong được tha thứ!

- Hiện giờ tôi có thể vào chưa?

Người phụ trách khẽ giật mình, cười nói:
- Công tử cũng muốn vào trong chơi một chút?

- Nói nhảm, bằng không thì tôi tới đây làm gì?

- Đã như vậy, mời công tử tiến vào, chúc ngài may mắn.

Tần Mục đương nhiên sẽ không khách khí, bước xuống lầu.

- Nhị gia, cứ buông tha thằng nhóc này như vậy sao?
A Thất hơi không phục.

Người phụ trách lắc đầu, cẩn thận nói:
- Người này thân thủ bất phàm, không biết thân phận thế nào, chúng ta cần tùy cơ ứng biến. Hắn tới nơi này đương nhiên là đến đánh bạc, đến lúc đó xem hắn ra tay đại khái có thể đoán ra được thân phận của hắn rồi. Nếu hắn có chút bối cảnh thì tốt, nếu như chỉ là tiểu nhân vật cố làm ra vẻ, ta sẽ cho hắn biết kết cục đắc tội Thanh Long Bang chúng ta!

- Hừ, người này đoán chừng học được chút bổn sự ở đâu, đã cuồng vọng tự đại chạy tới nơi này chơi đùa, tôi thấy hơn phân nửa không có địa vị gì lớn.



Tần Mục đi xuống cầu thang, xuyên qua một cánh cửa, lúc này mới đi tới một sòng bạc ngầm diện tích lớn kinh người.

Tần Mục tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện chỉ một đại sảnh này, ít nhất đã có mấy trăm chiếu bạc, trên mỗi chiếu bạc ít nhất có mười mấy dân cờ bạc ăn mặc bất phàm ra tay rộng rãi, cũng có không ít người đi lại loanh quanh, dường như đang tìm kiếm cơ hội.

Tần Mục nhìn lướt qua đám người, đi tới quầy nhân viên công tác ở trong cùng bên trái.

Trong quầy, cô gái tóc ngắn dáng người vô cùng tốt ngẩng đầu liếc Tần Mục, lập tức mỉm cười chức nghiệp nói:
- Vị ca ca này, xin hỏi anh cần phục vụ gì?

Cô gái cực kỳ nghi hoặc trong lòng, bộ dạng của Tần Mục rõ ràng chỉ là một học sinh bình thường, tại sao lại chạy tới nơi này?

- Giúp tôi đổi chút thẻ đánh bạc!
Tần Mục nói xong, đặt 200 đồng lên bàn.

- Hả…

Cô gái lập tức nhìn Tần Mục bằng ánh mắt quái dị.

Nơi này chính là sòng bạc ngầm xa hoa nhất thành phố Ninh Giang, người có thể tới nơi này không ai là đại nhân vật tài sản chục triệu trở lên, tuy rằng thẻ đánh bạc nhỏ nhắn trong sòng bạc là 100 đồng, nhưng cô làm công việc này ba năm qua, cho tới bây giờ chưa từng thấy có người đổi thẻ đánh bạc thấp hơn một ngàn.

- Tại sao lại nhìn tôi như vậy, không thể đổi sao?
Tần Mục khẽ cười nói.

- Cậu hẳn là một học sinh đúng không? Đây là tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cậu, khuyên cậu không nên lãng phí như vậy!
Cô gái nghiêm trang giảng đạo lý.

Tần Mục hơi buồn cười nói:
- Nếu như lời này bị ông chủ của cô nghe được, chỉ sợ cô sẽ bị khai trừ.

Một nhân viên công tác trong sòng bạc, lại khích lệ người khác đừng đánh bạc, đây không phải là đập chuyện buôn bán của mình sao?

- Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ông chủ của chúng tôi sao lại vừa ý chút tiền này?

- Bây giờ cô cảm thấy ít, chờ một lát chỉ sợ cô sẽ không cảm thấy như vậy nữa.

- Chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào 200 đồng này để xoay người, sau đó đi về đỉnh phong của cuộc đời?

Cô gái cảm thấy Tần Mục chắc chắn bị mắc chứng vọng tưởng, tới nơi này đánh bạc, rất nhiều nhà giàu trăm triệu cuối cùng phá sản biến thành tên ăn mày, 200 đồng này còn chưa đủ sòng bạc nhét kẽ răng.

- Được rồi, không đôi co với cô nữa, đổi thẻ đánh bạc giúp tôi đi, chỉ cần một thẻ 200 là được rồi.

- Một thẻ đánh bạc?

Cô gái cảm thấy Tần Mục hết thuốc chữa rồi, một thẻ đánh bạc có nghĩa chỉ đánh được một lần, chỉ sợ Tần Mục có tâm tính một trận định thắng thua đi, đây là dân cờ bạc thuộc về loại điên cuồng nhất rồi.

- Cho cậu, hi vọng đừng chết quá nhanh.
Cô gái không khách khí ném một thẻ đánh bạc 200 lên bàn, đây đại khái là một lần thái độ nghề nghiệp ác liệt nhất của cô.

- Cảm ơn!
Tần Mục mỉm cười với cô gái, cầm thẻ đánh bạc rời đi.

Tần Mục vừa rời đi, người phụ trách được xưng Nhị gia liền đi tới hỏi:
- Tiểu Anh, người vừa rồi đổi bao nhiêu thẻ đánh bạc?

- 200!

- Hai triệu?
Nhị gia cân nhắc trong lòng, có thể tùy tiện bỏ ra hai triệu, coi như là một nhân vật rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch