Hắn nói với cô Britney hôm nay hắn tới hiệp hội Ma Pháp để tra cứu tài liệu, lại bị Isabella bắt quả tang đang uống trà với Jasmine trong tiệm bánh gato.
Cảm giác bị vạch trần trước mặt này còn xấu hổ hơn lúc hắn và Isabella bị cô Britney bắt gian tại giường lần trước.
Isabella bình tĩnh nhìn hắn. "Blair, thật sự khéo quá, không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này. . ."
Jasmine nhìn Trần Lạc một chút, lại ngó Isabella một hồi, rồi nàng đứng dậy, nói: "Cám ơn Blair tiên sinh đã mời cơm trưa, tôi sẽ giúp ngài tìm tài liệu ngài cần."
Trần Lạc mỉm cười, nói: "Không cần khách khí, làm phiền tiểu thư Jasmine nhiều lần như vậy, cũng nên mời cô ăn một bữa để cám ơn."
Jasmine mỉm cười chào Trần Lạc, rồi từ từ đi ra khỏi tiệm bánh gato. Isabella gọi một chiếc bánh ngọt, đoạn ngồi xuống đối diện Trần Lạc, nói: "Cậu quen chấp sự của hiệp hội Ma Pháp hồi nào vậy?"
Hiện tại trong lòng của Isabella rất tức giận. Được cô Britney cổ vũ, nàng thật vất vả mới lấy dũng khí chạy đến hiệp hội Ma Pháp tìm hắn, thậm chí đã nghĩ tới xin lỗi. . .
Ai dè đợi nàng đến nơi này lại thấy Blar và một cô chấp sự xinh đẹp của hiệp hội mắt đi mày lại.
Hắn, hắn không phải nói thích mình sao?
Trần Lạc nhấp một ngụm trà, đáp: "Cũng không coi là quen, chỉ là có chuyện cần chấp sự Jasmine hỗ trợ nên mời nàng ăn một bữa cơm cũng không quá phận à?"
Isabella nhíu lông mày lại, hỏi: "Hiệp hội Ma Pháp có nhiều chấp sự như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác lại là nàng?"
Trần Lạc hỏi ngược lại: "Hiệp hội Ma Pháp có nhiều chấp sự như vậy, vì sao không thể là nàng?"
Trần Lạc đứng dậy, nói: "Nếu như cậu không có chuyện gì để nói, vậy tớ về trường trước đây."
Mấy ngày nay người đối với hắn hững hờ lạnh nhạt là nàng. Hiện tại người chạy tới hỏi hắn cũng là nàng, ngay cả hắn làm bạn với ai nàng cũng muốn quản, nàng cho rằng nàng là cô Britney sao?
Isabella cũng không phải là bạn gái hay vợ của hắn, Trần Lạc đương nhiên không cần giải thích với nàng.
Isabella nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của Trần Lạc, cầm nĩa lên hung hăng cắm vào bánh ngọt trước mặt, cắn răng nói: "Blair chết tiệc, Blair thối tha, tiểu thư Jasmine gì chứ, làm gì kêu người ta thân mật như vậy. . ."
. . .
Trong phòng học năm thứ ba, hầu hết học sinh đều đang vùi đầu đọc sách, Isabella một tay chống cằm, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai ngày vừa rồi, nàng không để ý tới Blair, Blair cũng không tìm nàng nói chuyện. Mặc dù hắn vẫn nấu cơm cho nàng và cô Brintey như trước, nhưng lại không đợi nàng tan học đi chung về.
Điều này khiến trong lòng của Isabella hơi bực bội, nàng muốn cùng Blair trở lại như trước kia, nhưng lại không biết nên làm như thế nào. Lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. Nữ sinh kia vỗ bàn bộp một cái, cắn răng nói: "Eder đáng chết, nói cái gì vĩnh viễn thích mình, nam nhân đều là lừa đảo!"
Isabella thu tầm mắt lại, nhìn cô bạn ngồi cùng bàn kiêm chiến hữu của mình, hỏi: "Rolla, Eder làm sao vậy, hắn không phải vẫn luôn theo đuổi cậu ư?"
Rolla cả giận nói: "Eder hẹn hò với Betty, sau này đừng nhắc đến tên hắn trước mặt mình nữa!"
"Vì sao?" Isabella vừa nghi hoặc vừa giật mình, kinh ngạc thốt lên: "Người hắn thích không phải là cậu sao?"
Rolla oán hận nói: "Nam nhân đều là như thế, bọn họ nói thích chỉ là ngoài miệng mà thôi. Betty chẳng qua chỉ quyến rũ hắn một chút, hắn lập tức phản bội mình. . ."
Một nữ sinh ngồi phía trước, từ trước đến nay không hợp với Rolla, quay đầu lại cười nhạo: "Đây mà coi là phản bội gì, cậu cũng chưa đồng ý Eder, hắn muốn hẹn hò với ai là quyền tự do của hắn, cậu quản được hả?"
Isabella nhìn nữ sinh kia, phản bác: "Thế nhưng Donna, Eder rõ ràng đã theo đuổi Rolla hai năm, hắn sao có thể cùng với Betty. . ."
Donna lườm Rolla một chút, nói: "Làm sao không thể, trên thế giới này không có gì là không thể. Rolla cũng không phải Địa Tinh, Eder dựa vào cái gì xoay xung quanh nàng?"
Isabella nói: "Thế nhưng là. . ."
"Không có gì là không thể." Donna lắc đầu với Isabella. "Isabella, mặc dù thành tích của cậu rất tốt, thiên phú ma pháp cũng rất cao, nhưng cậu không hiểu nam nhân, bọn họ đối với cậu tốt là hy vọng cậu đối với bọn họ tốt, mà không phải để cho cậu cảm thấy cậu rất hấp dẫn, có thể tùy ý trêu đùa bọn họ, cao hứng thì để bọn họ chạy tới, không cao hứng thì đá bọn họ ra ngoài. . ."
Isabella chợt giật mình, nàng bỗng nhiên ý thức được, Blair lạnh nhạt với nàng giống như lúc nàng cố ý xa lánh hắn.
Suy nghĩ kỹ một chút, Blair nấu cơm cho nàng, ghi tên nàng vào luận văn, thậm chí nguyện ý vì nàng dâng ra sinh mệnh, mà nàng đâu, nàng làm cái gì?
Nàng cố ý trốn tránh hắn, để hắn chờ rất lâu ở ngoài phòng học. . .
Nàng cao hứng thì tìm Blair nói chuyện, ngủ trên giường của hắn, không cao hứng thì trốn tránh hắn giống như mấy ngày trước. . .
Thế thì nàng và Rolla khác nhau chỗ nào?
Huống chi, đối với Blair, nàng không phải không thể thay thế, không có nàng, còn có Alice, còn có Jasmine. . .
"Không nói Rolla. . ." Donna không phát giác được dị dạng của Isabella, vươn tay với nàng. "Hôm nay tớ đổi một loại nước hoa mới, mùi hoa nhài. Cậu ngửi thử đi, nếu như cậu thích, tớ đưa cậu một lọ, tớ phát hiện hình như nam sinh rất thích hương hoa nhài. . ."
(Jasmine = hoa nhài)
. . .
Trần Lạc ăn cơm trưa xong thì tản bộ nửa giờ, rồi trở lại phòng của mình, bắt đầu minh tưởng.
Sau khi quen thuộc quá trình này, hắn đã không cảm thấy nhàm chán buồn tẻ đến cỡ nào.
Song hắn mới vừa tiến vào trạng thái minh tưởng, cửa phòng chợt bị người đẩy ra.
Isabella đứng ở trước cửa, hỏi: "Blair, cậu khát nước không?"
"Không khát."
Trần Lạc lắc đầu, mở to mắt nhìn Isabella vài lần. Từ khi nào mà Isabella quan tâm vấn đề hắn khát hay không khát, trước kia chỉ có lúc nàng khát sẽ nhờ Trần Lạc nấu giúp nàng nước đường đỏ. . .
"Ừm. . ." Ánh sáng trong mắt của Isabella nhạt hơn một chút, nàng đóng cửa lui ra ngoài.
Năm phút sau, nàng lại bưng một đĩa trái cây đã gọt kỹ càng bước vào. "Blair, cậu có muốn ăn một ít trái cây hay không?"
Trần Lạc nhìn Isabella, hồi lâu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. "Isabella, ngày đó là tớ không đúng, tớ không nên nói chuyện với cậu như vậy, tớ thành thật xin lỗi cậu, hy vọng cậu không cần để ở trong lòng. . ."
Isabella nghi ngờ hỏi: "Blair, cậu đang nói cái gì?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Trái cây này tớ sẽ không ăn, sau này tớ nhất định chú ý nói chuyện. . ."
Isabella sửng sốt một chút, sau đó mới giống như là ý thức được cái gì, nàng nhìn Trần Lạc, khó có thể tin nói: "Blair, cậu nghi ngờ tớ hạ độc cậu hả?"
Hạ độc cũng không đến mức, nhưng nhổ một bãi nước miếng, thêm chút thuốc xổ gì đó, lấy phong cách của Isabella cũng không phải không làm được.
Nhưng nhìn biểu lộ của nàng hẳn là hắn suy nghĩ nhiều.
"Làm sao có thể. . ." Trần Lạc mỉm cười, dùng tăm xiên một lát táo bỏ vào trong miệng, nói: "Thật ra tớ muốn xin lỗi cậu, mấy ngày nay tớ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy tớ cũng không đúng. Tớ không nên nói chuyện với cậu như vậy. . ."
"Là tớ sai rồi." Isabella cúi đầu xuống, nói: "Tớ không nên đối xử với cậu như vậy, tớ, tớ cũng không biết tớ thế nào. . ."
"Tớ hiểu." Trần Lạc khoát tay áo, nói: "Một tháng nữ hài tử luôn có vài ngày như vậy, không quan hệ. . ."
"Cậu tha thứ cho tớ rồi sao?"
"Tớ vốn không giận cậu."
"Thật?"
"Thật." Trần Lạc thề thốt một câu, lại hỏi: "Ở ngoài rất lạnh, cậu muốn lên giường hay không?"
. . .
Đêm qua, sau khi hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước, Trần Lạc và Isabella ở trên giường chơi đến khuya mới ngủ.
Tuy nói Trần Lạc chơi bài chơi không lại Isabella, thua mất 10 đồng bạc, nhưng đổi lại hắn có một ổ chăn ấm áp.
Mặc dù túi chườm ấm có thể cung cấp nhiệt lượng, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, trong chăn không có mùi thơm của Isabella là không có linh hồn. . .
Chăn của hắn tự mình làm cách nào cũng thể ấm áp, nhất là ở chỗ hai chân, thường xuyên lạnh buốt cả đêm. Thế mà chỉ cần Isabella ngủ qua, trong chăn lập tức trở nên vừa thơm tho vừa ấm cúng, điều này khiến Trần Lạc kinh ngạc vô cùng, lại có phần phiền muộn
Mấy tháng nữa, Isabella sẽ phải đi đến Vương Đô. Mặc dù lúc đó đã sang xuân, nhưng mùa xuân đến, mùa đông sẽ còn xa sao?
Mùa đông kế tiếp nhất định là một mùa đông gian nan.
Lúc ăn điểm tâm, Trần Lạc nhìn Isabella, trong lòng càng thêm phiền muộn, hắn bèn để đũa xuống, giả vờ lơ đãng hỏi: "Isabella, cậu chừng nào thì đi Vương Đô?"
Britney nhìn Trần Lạc một chút, mỉm cười hỏi: "Thế nào Blair, không nỡ xa Isabella sao?"
Isabella không nhìn Trần Lạc, động tác trên tay chậm xuống một chút.
"Hơi hơi." Trần Lạc khẽ gật đầu, thành thật nói : "Trong nhà ba người bỗng nhiên biến thành hai người, chắc chắn sẽ có chút không quen. . ."
Isabella liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ai nói tớ nhất định phải đi Vương Đô. Dù sao còn mấy tháng, có lẽ tớ sẽ thay đổi chủ ý, đừng quên, trước khi cậu trở thành Ma Pháp sư cao cấp, tớ còn muốn bảo vệ cậu đây. . ."
Mặc dù nàng nói "Có lẽ", nhưng trong lòng nàng khẳng định đã có đáp án.
Sau khi nàng đi, Blair còn cô Britney, nhưng nàng cũng chỉ còn lại một mình.
Tựa như Blair nói vậy, nàng cũng đã quen thuộc cuộc sống ba người, bỗng nhiên biến thành một người, như vậy học tập ma pháp, đối với nàng mà nói, cũng không ý nghĩa gì. . .